Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 992: Liễu Thần Dật hối hận và tuyệt vọng (1)




Edit: Sahara



Chớp mắt, Vân Lạc Phong đã đi đến trước mặt Liễu Thần Dật, khóe môi khẽ giương, từ trên cao mà nhìn xuống hắn.



Dường như bị ánh mắt của thiếu nữ trước mặt áp bách, làm cho sắc mặt của Liễu Thần Dật đã tái nay lại càng tái hơn, hắn ta quay sang nhìn về phía Lăng Quý Phi trên đài cao, mở miệng cầu cứu: "Quý Phi nương nương, cứu thần!"



Hắn vẫn còn chưa được hưởng thụ hết tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, làm sao có thể chết ở chỗ này cho được?



Khuôn mặt kiều mỹ của Lăng Quý Phi hơi hơi trầm xuống, đôi con ngươi sắc bén bắn về phía Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, quy tắc của tỷ thí, giữa các thí sinh không được lén lút cá cược với nhau, bất luận là điều kiện cá cược gì đều không có hiệu quả!"



Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Tại sao ta lại chưa bao giờ nghe nói qua quy tắc này?"



"Hừ!" Lăng Quý Phi khẽ hừ một tiếng: "Quy tắc này là bổn cung âm thầm đặt ra! Ngươi chưa nghe nói tới là do bản thân ngươi thiếu hiểu biết! Bây giờ bổn cung đây làm chủ, ra lệnh cho ngươi không được phép động đến một sợi tóc của Liễu Thần Dật!"



Bàn tay trắng trẻo mịn màng như ngọc của Lăng Quý Phi vỗ mạnh lên bàn, đôi mày liễu nhướng cao, giọng nói đầy uy nghiêm.





Trong lòng Liễu Thần Dật liền thở phào nhẹ nhõm, có sự bảo vệ của Lăng Quý Phi, cánh tay này của hắn có thể giữ lại được rồi....



Tuy nhiên....



Ngay lúc này...



Một đạo kiếm quang sắc bén chợt lóe lên, chớp mắt đã cắt đứt một cánh tay của Liễu Thần Dật, máu từ miệng vết thương tuôn ra ồ ạt như suối, đi kèm là một tiếng hét đau đớn vang vọng khắp thiên địa!



Mọi người ngay lập tức trợn tròn mắt, sau đó liền chuyển ánh mắt ngạc nhiên của mình về phía thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng dưới cơn gió nhẹ.



Trên mặt thiếu nữ kia trước sau vẫn giương lên nụ cười nhàn nhạt, diện mạo tuyệt thế khuynh thành như được họa từ trong tranh ra, cô ta mỉm cười mà nghênh đón lấy những ánh mắt hoặc là khiếp sợ, hoặc là phẫn nộ mà chẳng hề có chút gì nao núng, bạch y hơn tuyết cứ thế nhẹ bay trong gió.



"VÂN LẠC PHONG!"




Long Nguyên dâng lên lửa giận ngút trời, đứng bật dậy, lạnh giọng quát lớn: "Ngươi thật to gan! Dám ngang nhiên hành hung người khác trước mặt trẫm! Người đâu, mau bắt lấy ả cho trẫm!"



Đám người Thanh Mộc cũng bị hành vi vừa rồi của Vân Lạc Phong dọa cho ngây người, khi hồi thần lại thì chỉ có thể cười đầy bất đắc dĩ.



Nha đầu này, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn.



Liễu Thần Dật đã đồng ý cá cược cùng Vân Lạc Phong, thì bằng mọi giá Vân Lạc Phong cũng quyết thực hiện vụ cá cược này cho bàng được mới thôi!



"Bệ hạ!" Thanh Mộc khẽ than thở nhẹ một tiếng, bước tới trước, ôm quyền mà nói: "Việc này không thể trách Vân cô nương, tất cả là do Liễu Thần Dật khiêu khích trước mà ra! Huống chi, nếu như trận tỷ thí vừa rồi người thua là Vân cô nương, Liễu Thần Dật chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ấy! Bệ hạ, nương nương, lúc đó hai người cũng sẽ bảo vệ cho Vân cô nương hay sao?"




Con ngươi của Lăng Quý Phi trầm xuống, lạnh giọng nói: "Từ trước đến nay bổn cung làm người luôn luôn công bằng, nếu như Vân Lạc Phong thua, bổn cung cũng sẽ không để cho Liễu Thần Dật phế đi cánh tay của cô ta! Nhưng cô ta lại dám làm trái mệnh lệnh của bổn cung, loại người ngang ngược như vậy không đáng được dung tha!"



Thanh Mộc tức đến cả người run rẩy không thôi, ông còn muốn mở miệng tranh lý cho Vân Lạc Phong, thì giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong lại đột ngột vang lên, rơi vào trong tai của Thanh Mộc.




"Thanh Mộc đại sư, chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng can thiệp vào làm gì!"



Thanh Mộc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua bất đắc dĩ nở ra một nụ cười khổ.



Ông làm sao lại không biết, nha đầu này là sợ hoàng đế giận chó đánh mèo đối với ông, cho nên mới bảo ông đừng xen vào.



"Vừa rồi ngươi nói ta chặt tay của Liễu Thần Dật?" Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Long Nguyên và Lăng Quý Phi, nói: "Ta đây lại muốn hỏi ngươi một câu, là con mắt nào của ngươi nhìn thấy hả?"



Long Nguyên bỗng ngây người ra.



Quả thật, vừa rồi bọn họ chỉ thấy một đạo kiếm quang hiện lên, thì cánh tay của Liễu Thần Dật đã bị chặt mất rồi, còn về việc là do ai động thủ, bọn họ thật sự không có nhìn thấy...



"Không phải ngươi thì còn có thể là ai nữa hả?" giọng nói lạnh lùng của Lăng Quý Phi vang lên: "Liễu Thần Dật là đánh cược cùng với ngươi, hơn nữa, trước đó ngươi không phải luôn miệng nói muốn phế cánh tay của Liễu Thần Dật hay sao? Hiện giờ tay hắn quả thật đã bị chặt mất, nếu không phải ngươi, thì còn có thể là ai nữa chứ?"