Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 942: Một cánh tay mà thôi (1)




Edit: Sahara



Không biết qua bao lâu, nam nhân trên giường mới ngừng lại, mang theo thỏa mãn mà ngủ, sắc mặt đã không còn thống khổ như trước kia, ngược lại khóe môi còn gợi lên một độ cong nông cạn.



Vân Lạc Phong xoa xoa cái eo nhức mỏi của mình, quay đầu nhìn sang nam nhân đang yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh, hai mắt nheo lại ẩn ẩn một chút nguy hiểm: "Đợi chàng tỉnh lại rồi xem ta làm sao tính sổ với chàng!"



Lúc này, Vân Lạc Phong định cử động một chút cánh tay phải của mình, lại phát hiện tay phải lúc này không có cảm giác gì cả, cô liền giật mình một cái, hỏi: "Tiểu Mạch, tay của ta....."



"Chủ nhân, đây là di chứng của việc người cưỡng ép bản thân đột phá.... "



Tiểu Mạch cười khổ một tiếng.



Nếu là trước kia, biết được Vân Lạc Phong và Vân Tiêu song tu với nhau rồi, Tiểu Mạch hắn nhất định sẽ nhảy cẫng lên hò reo vui sướng không thôi. Thế nhưng, từ lúc Vân Lạc Phong và Vân Tiêu song tu xong cho đến giờ, Tiểu Mạch luôn giữ im lặng.



Bởi vì, cái giá cho việc song tu này, quá lớn!



Vân Lạc Phong phóng ánh mắt nhàn nhạt của mình ra ngoài không trung phía xa xa, giọng nói lại bình tĩnh dị thường: "Một cánh tay mà thôi, không so được với Vân Tiêu, phế thì cứ phế! Không có tay phải, ta vẫn có thể chiến đấu bằng tay trái."



"Chủ nhân... "



Trong lòng Tiểu Mạch bỗng có chút phức tạp.





Hai người này, là do một tay hắn thúc đẩy mà thành, nếu không phải ngày đó hắn bảo chủ nhân phải cứu người, thì chủ nhân chắc chắn sẽ không để ý đến Vân Tiêu.



Vậy mà hôm nay, vì cứu Vân Tiêu, chủ không màn hy sinh cả cánh tay của mình.



Dù tay phải của chủ nhân hiện giờ vẫn còn đó thì sao? Một cánh tay không còn tri giác, có hay không thì có gì khác nhau đâu chứ?



"Tiểu Mạch, chuyện này ngươi nhất định phải giữ bí mật giúp ta, tạm thời đừng cho Vân Tiêu biết!" Vân Lạc Phong rũ mi xuống, đôi con ngươi trở nên sâu lắng ngắm nhìn Vân Tiêu, tay trái vươn tới vuốt ve sườn mặt tuấn mỹ của hắn, khóe môi giương lên: "Ta không muốn chàng tự trách!"



Tay phải bị phế, hỏi Vân Lạc Phong có để chuyện này trong lòng hay không?



Không!



Với Vân Lạc Phong mà nói, tay, tất nhiên là quan trọng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng Vân Tiêu!



Cho nên, Vân Lạc Phong không hề hối hận!



Nam nhân trên giường tựa như là cảm giác được cái gì đó, đôi mắt lãnh khốc lúc này đang chầm chậm mở ra.



Hai mắt hắn ta lúc này so với vừa rồi đã không còn vẻ mông lung mờ mịt như là vừa nãy, ngược lại mang theo một tia lạnh lẽo.




Tuy nhiên....



Khi nam nhân nhìn thấy người đang nằm bên cạnh mình thì biểu tình ngay lập tức ngẩn ra...



"Phong.... Nhi?"



Giọng nói hắn vẫn trầm thấp khàn khàn, nhưng lúc này có pha lẫn một chút không dám tin, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.



"Tỉnh rồi?"



Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt, lật mình ngồi lên trên người Vân Tiêu, đôi môi cong lên thành một nụ cười vô cùng tà khí, tay trái đặt lên trên ngực Vân Tiêu hung hăng nhéo một cái thật mạnh.



"Thật không ngờ, lúc chàng ở trên giường lại biến thành một người điên cuồng đến như vậy!"




Vân Tiêu khẽ nhíu mày, trong đầu bỗng xẹt qua từng hình ảnh mơ hồ.



Mà theo thần trí càng ngày càng thanh tỉnh, thì những hình ảnh mơ hồ kia lại cành lúc càng rõ ràng.



"Nhớ ra rồi?"




Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn chăm chú vào nam nhân đang bị mình đè dưới thân: "Chàng nói xem, với cái món nợ này, ta nên trừng phạt chàng như thế nào đây hả?"



Cuối cùng cũng nhớ lại hết một màn kịch liệt vừa mới xảy ra, ánh mắt Vân Tiêu rốt cuộc cũng nảy sinh ra biến hóa.



Lúc này đây, biểu tình của Vân Tiêu thay đổi đến mức hoàn toàn khác hẳn với bình thường, không còn một chút lãnh khốc nào nữa.



Trong đôi mắt đen sâu hút bây giờ ngập tràn sự kích động không kiềm chế được, hai tay vòng lấy gắt gao ôm chặt lấy thân thể Vân Lạc Phong.



"Nàng muốn trừng phạt ta như thế nào đều được hết, ngọn nến, roi da,.. ta đều nhận hết!"



Vân Tiêu lại ôm Vân Lạc Phong càng chặt hơn, phảng phất muốn đem cả người Vân Lạc Phong hòa nhập vào xương cốt của mình vậy.



Nàng tới rồi....



Nàng vì tìm kiếm mình mà đuổi tới đây, hơn nữa còn để cho mình trở thành nam nhân chân chính của nàng!



Niềm vui như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Tiêu được nếm trải trong đời!



"Lần sau, ta trên, chàng dưới!" Vân Lạc Phong đẩy ngực Vân Tiêu, tách người hắn ra, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm, cất giọng uy hiếp.