Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 932: Vân Tiêu rời đi (1)




Edit: Sahara



Bình minh hôm sau.



Vân Lạc Phong vừa thức giấc, thì liền đối diện ngay với một đôi mắt đầy ôn nhu.



Gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia, chỉ khi đối diện với Vân Lạc Phong cô, mới thể hiện ra tình ý miên man tràn đầy như thế.



"Tỉnh rồi?" Vân Tiêu vòng tay ôm lấy eo Vân Lạc Phong: "Vừa vặn ta có chuyện muốn nói với nàng, ta có khả năng phải rời khỏi đây một thời gian, nàng cứ ở lại Diệp gia chờ ta, ta rất mau sẽ quay về!"



Tại Diệp gia có mấy người Quân Phượng Linh bảo hộ, Vân Lạc Phong của hắn sẽ được an toàn.



Đây là lý do mà Vân Tiêu yên tâm rời đi!



"Không đợi mấy người lão gia tử tới đây sao?" Vân Lạc Phong nhàn nhạt nhướng mày, hỏi.



Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi nói: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ ta sẽ về trước khi bọn họ tới! Nếu như trong khoảng thời gian ngắn mà ta không thể trở về bên cạnh nàng thì nàng cũng không cần phải lo lắng cho ta!"



"Vân Tiêu, chàng muốn đi làm cái gì?" Vân Lạc Phong nhíu mày lại, vẻ tà khí trên mặt lúc này ngập tràn lo lắng.





Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày: "Bạch Túc là một tai họa, không diệt trừ hắn, ta không cách nào yên tâm được! Nàng ở lại Diệp gia chờ ta, ta rất nhanh sẽ quay về!"



"Được!"



Vân Lạc Phong cô chưa bao giờ ngăn cản Vân Tiêu đi làm bất cứ chuyện gì.




Bởi vì cô cho Vân Tiêu tất cả sự tín nhiệm mà mình có!



"Ta cho chàng một tháng, nếu trong một tháng mà chàng còn chưa về, ta sẽ đi tìm chàng!" Vân Lạc Phong ngẩng mặt lên, thần sắc trên mặt là một mảnh kiên định.



Cho dù đến lúc đó cô không biết Vân Tiêu ở đâu đi nữa, thì cô cũng quyết đi khắp đại lục này mà tìm Vân Tiêu.



Vân Tiêu ngắm nhìn Vân Lạc Phong một lần cuối, trong ánh mắt kia toàn là sự quyến luyến không nỡ rời xa. Nhưng đến cuối cùng, Vân Tiêu vẫn xoay người rời đi.



Một thân hắc y lãnh khốc, chớp mắt đã biến mất trước mặt Vân Lạc Phong, cũng làm cho cô cảm thấy phiền muộn không thôi.



Kẹt....




Cửa phòng bỗng bị một bàn tay đẩy mở ra, Quân Phượng Linh một thân hồng y xuất hiện ở trước cửa phòng, bà nhìn vào Vân Lạc Phong, cất giọng hỏi: "Tiêu nhi, nó đi rồi à?"



Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Chàng có chút việc, phải tạm thời rời khỏi đây!"



"Phong nhi!" Quân Phượng Linh tựa hồ nhận ra được tâm trạng ưu sầu lo lắng của Vân Lạc Phong, chậm rãi bước tới khẽ ôm lấy Vân Lạc Phong, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng con dâu mình, mỉm cười mà nói: "Con không cần quá lo lắng, Tiêu nhi làm việc tự biết chừng mực, nhất định nó sẽ an toàn trở về gặp con!"



Vân Lạc Phong không có trả lời Quân Phượng Linh, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm theo hướng Vân Tiêu rời đi, đáy mắt chợt hiện lên một đạo tia sáng khác thường.



Vân Tiêu, ta cho chàng một tháng thời gian, nếu một tháng sau mà chàng còn chưa trở về, thì dù là chân trời góc bể, ta cũng nhất định tìm cho ra chàng!



_____




Có lẽ Vân Lạc Phong đối với thực lực của Vân Tiêu quá mức tín nhiệm, cho nên cứ nghĩ rằng Vân Tiêu chỉ đi mấy ngày thôi thì sẽ về ngay. Không ngờ rằng một lần đi này của Vân Tiêu suốt nửa tháng trời mà không hề có một tin tức nào cả, ngay cả Tần Nguyên báo cũng không báo được một tiếng liền mất tích.



Trong loáng thoáng, đáy lòng Vân Lạc Phong bỗng dâng lên một cổ bất an. Theo ngày tháng qua đi, cái cảm giác bất an kia càng ngày càng mãnh liệt.



Trong khoảng thời gian lo lắng không yên này của Vân Lạc Phong, lại có một tin vui khác được truyền đến.




Đó chính là mấy người lão gia tử bọn họ rốt cuộc cũng tới Diệp gia rồi!



Sau khi nghe được tin này, Vân Lạc Phong vội vàng chạy tới cửa thành. Cô nhìn chăm chú vào những gương quen thuộc kia, tức khắc, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc trăm mối ngổn ngang.



Tinh thần của lão gia tử vẫn phấn chấn như cũ, mặt mày hồng hào, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này ông sống khá thoải mái.



Nhị thúc và Ninh Hân đứng song song ở bên cạnh của lão gia tử.



Gần một năm không gặp, khí chất của Vân Thanh Nhã càng thêm thanh lãnh độc đáo, một thân trường bào màu trăng non tựa như trích tiên dưới ánh trăng, tuyệt mỹ mà xuất trần.



Ninh Hân thì như chú chim nhỏ nép vào lòng Vân Thanh Nhã, nhưng khoảnh khắc mà cô nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt thanh tú liền giương lên một mạt ý cười, độ cong bên môi cũng dần dần mở rộng.



"Tiểu Phong, đã lâu không gặp....."



Ngày đó từ biệt, thấm thoắt đã hơn một năm. Trong một năm này, Vân gia vẫn một bộ dáng cũ, không có gì thay đổi. Mà nhìn thấy được những thân nhân xa cách đã lâu của mình, tâm trạng căng chặt trong thời gian vừa qua của Vân Lạc Phong cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút!