Edit: Sahara
"Lý ra ngay cả cái chân còn lại của hắn con cũng không được buông tha, còn có hai tay của hắn nữa! Đúng rồi, cái lưỡi cũng không được giữ lại, để tránh hắn vu oan hãm hại con!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, thở dài: "Con vẫn là quá nhân từ, bình thường ta dạy con như thế nào?"
Lâm Nhược Bạch thè lưỡi ra, nghịch ngợm mà nói: "Sư phụ giáo huấn rất đúng, đồ nhi nhớ kỹ rồi!"
(*Sa: mọi người còn nhớ lúc cha tiểu Bạch giao tiểu Bạch cho Phong tỷ từng nghĩ hy vọng Phong tỷ kiềm chế được tính hung bạo của con gái mình không? Phong tỷ của chúng ta làm "rất tốt" nhỉ?)
Mà lúc này đây, gương mặt của Hạc Phi đã tái nhợt đến không còn một giọt máu, hắn ta kinh hoảng kêu lên: "Không! Các ngươi không thể đối với ta như vậy! Cho dù là Diệp gia thì cũng không thể không nói đến đạo lý!"
Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phía Hạc Phi, giơ một chân lên dùng sức dẫm xuống: "Không nói đạo lý? Trên đời này, chỉ có nắm đấm mới là đạo lý chân chính! Nếu tiểu Bạch chỉ là một nữ tử bình thường, không quyền không thế, ngươi sẽ nói đạo lý mà buông tha cho nó sao?"
Trong lòng Hạc Phi liền phát lạnh, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn biết bản thân hôm nay là chạy trời không khỏi nắng rồi.
"Những năm qua, nữ tử bị ngươi chà đạp còn ít?"
Đúng vậy.
Mấy năm qua, hắn quả thật là đã chà đạp không ít nữ tử, chỉ cần có người dám phản kháng, hắn sẽ diệt mãn môn* của người đó, rồi lại bắt đi nữ tử trong tộc của họ, sau khi chơi chán rồi thì để mặc cho chúng nữ tử kia tự sinh tự diệt.
(*mãn môn: cả nhà. Mãn: = tất cả, đầy)
Chẳng lẽ, là do hắn đã làm quá nhiều chuyện ác, cho nên giờ đây mới phải gặp báo ứng thế này?
"Mẹ!" Vân Lạc Phong mỉm cười quay sang nhìn Quân Phượng Linh: "Xem những việc làm của tên này với tiểu Bạch thì cũng đủ biết hắn là loại người tội ác chồng chất, một tai họa như vậy, con thấy không cần phải giữ lại làm gì! Nhưng mà con lại không muốn phá hỏng yến tiệc tối hôm nay, cho nên trước tiên cứ giam hắn ta lại, đợi đến mai rồi xử trí!"
"Chuyện này con cứ tùy ý quyết định là được!"
Quân Phượng Linh cười cười.
Bất luận con dâu nhà mình có làm gì thì bà cũng không phản đối.
Huống chi, tên tiểu tử này quả thật là chết cũng không hết tội!
"Tiểu Bạch, chúng ta đi!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Hạc Phi đang tê liệt ngã trên đất một cái, ra lệnh cho người đến giải hắn ta đi, sau đó liền mang theo Lâm Nhược Bạch đi vào sân viện Diệp gia.
Hạ Văn ngây ngốc nhìn theo phương hướng Lâm Nhược Bạch đi càng lúc càng xa, ánh mắt có chút đờ đẫn.
"Ca!" Hạ Sơ cắn cắn môi: "Muội không nghĩ tới người sư phụ mà nha đầu kia muốn tìm lại chính là Vân Lạc Phong! Giữa ca và Lâm Nhược Bạch.... Không có khả năng..."
Cho dù không có xảy ra những chuyện trước đó, thì giữa hai người này cũng tuyệt đối không có khả năng!
Thân phận của Lâm Nhược Bạch quá tôn quý! Bọn họ không trèo được cao như vậy...
Hạ Văn khẽ cúi mặt xuống, ánh mắt chứa đầy ảo não và hối hận, hai nắm tay càng siết chặt hơn, sau đó thì hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Sơ nhi, chúng ta vào đi thôi!"
Vào lúc này đây, Hạ Văn vô cùng muốn xoay người rời đi, nhưng nhiệm vụ mà Hạ gia giao phó cho hắn còn chưa hoàn thành, hắn quyết không thể bỏ dở giữa chừng.
_____
Ánh nến mờ nhạt bao phủ toàn bộ yến hội Diệp gia, làm ẩn hiện khung cảnh khiêm tốn và xa hoa ở đây.
Mọi người sôi nổi tiến lên nói lời chúc mừng, tựa như là một màn biến cố vừa rồi ở ngoài đại môn hoàn toàn không có phát sinh.
Chỉ là....
Khi bọn họ nhìn thấy huynh muội Hạ gia đi vào yến tiệc, thì ánh mắt toát lên vẻ nồng đậm khinh thường.
Nếu việc mất hết mặt mũi vừa rồi mà xảy ra trên người bọn họ, tất nhiên là sẽ lập tức rời khỏi đây, chứ tuyệt đối sẽ không lưu lại để càng thêm mất mặt xấu hổ! Ai ngờ hai huynh muội này vì muốn tạo quan hệ với Diệp gia mà ngay cả thể diện của mình cũng ném đi như thế! Da mặt này cũng thật là dày!
"Ha ha..., ta không có tới trễ chứ?"
Bỗng nhiên, một giọng nói sang sảng cắt xuyên màn đêm, từ bên ngoài yến hội truyền vào.
Nữa ngày sau, Giản Thành Văn từ bên ngoài nghênh bước mà đến, khuôn mặt anh tuấn treo lên nụ cười tươi.
"Giản tướng quân, người đã đến rồi?" Diệp Thiên mỉm cười mà nhìn Giản Thành Văn đang đi tới, ngữ khí khá khách sáo.
"Ta mang theo thánh chỉ của bệ hạ đi đến đây, bất quá đạo thánh chỉ này cũng không cần phải tuyên đọc, đơn giản chỉ là ban thưởng một ít đồ vật mà thôi. Những thứ mà bệ hạ ban thưởng lần này, dược liệu thì cho tiểu Lạc Phong, còn những thứ khác đều là cho thiếu phu nhân!"