Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 909: Hồ Tổ tông




Edit: Sahara



Diệp Phi Phàm chính là người đã sáng lập ra Diệp gia, cũng là người đã hạ mệnh lệnh Diệp gia tồn tại chính là để bảo vệ hồ tổ tông.



Mà tiểu cô nương này có thể nói ra tên của lão tổ tông, vậy tiểu cô nương này....



"Nha đầu thúi, ta bảo ngươi cút ngay, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy hay sao?" Diệp Cảnh Huyền lửa giận ngập trời, tiến lên trước muốn bắt lấy Hỏa Hỏa hung hăng đánh cho một trận.



Bỗng nhiên, Hỏa Hỏa ngước mặt lên nhìn Diệp Cảnh Huyền....



Một cái liếc mắt này khiến Diệp Cảnh Huyền phải chấn động cả linh hồn, trái tim run rẩy kịch liệt, một cổ cảm giác sợ hãi bất chợt nảy sinh trong nội tâm.



"Bản thân ngươi vừa mới thảo luận về ta, bây giờ lại bảo ta cút?"



Hỏa Hỏa cười.



Dưới khuôn mặt thiên chân vô tà kia, chính là đang cất giấu nụ cười như ác ma.



"Hơn nữa, ngươi còn dùng ta để uy hiếp người khác? Cả đời của Hỏa Hỏa ta, hận nhất chính là bị người khác lợi dụng."



Diệp Cảnh Huyền ngây ngẩn cả người.



Tiểu nha đầu này nói vậy là có ý gì?





Cái gì gọi là ông dùng nó để uy hiếp người khác?



Mình rõ ràng là dùng con hồ ly đứt đuôi....



Đột nhiên, Diệp Cảnh Huyền kịp phản ứng lại, sắc mặt của ông ta trở nên tái nhợt, hoảng sợ nhìn về phía tiểu nữ hài đang cười như ma quỷ.



(*tiểu nữ hài: đứa bé gái)



"Ngươi.... ngươi là con hồ ly đứt đuôi kia? Không thể nào! Ngươi gạt ta! Nhất định là ngươi đang gạt ta!"



"Câm miệng!"



Diệp Thiên gầm lên một tiếng, ném một cái tát về phía Diệp Cảnh Huyền, lạnh giọng nói: "Nhìn thấy hồ tổ tông còn không mau quỳ xuống?"



Lần này không chỉ có Diệp Cảnh Huyền, mà ngay cả Hỏa Hỏa cũng phải trợn tròn mắt...



Vừa rồi Hỏa Hỏa chẳng qua là lo lắng Diệp Thiên sẽ động thủ với đám người Diệp Cảnh Thần, cho nên mới tự báo thân phận của mình, muốn vạch trần âm mưu của Diệp Cảnh Huyền mà thôi.



Còn về chuyện Diệp Thiên có ý đồ bất chính hay không....



Hỏa Hỏa cũng không phải là chưa từng suy xét qua.




Diệp Thiên này là hậu nhân của Diệp Phi Phàm, có lẽ ông ta thật sự chỉ muốn tìm mình mà không phải là hại mình.



Nhưng mà cách gọi hồ tổ tông này là có ý gì chứ? Bản thân mình khi nào thì biến thành hồ tổ tông rồi?



"Phụ thân, người đừng bị con nha đầu này lừa gạt!" Diệp Cảnh Huyền căm giận nói: "Nếu nó thật sự là hồ tổ tông thì tại sao lại đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong? Loại người như Vân Lạc Phong vốn dĩ không đủ tư cách để mà có quan hệ với hồ tổ tông được."



Hỏa Hỏa nhìn thấy Diệp Cảnh Huyền chẳng những là nghi ngờ lời nói của mình, mà còn nghi ngờ luôn cả Vân Lạc Phong, việc này hoàn toàn chọc cho Hỏa Hỏa phẫn nộ.



Mà một khi Hỏa Hỏa phẫn nộ, chính là bất chấp hậu quả.



"Ngươi ngay cả hồ tổ tông ta mà cũng dám hoài nghi! Đáng chết!"



Bởi vì Diệp Thiên gọi một câu hồ tổ tông, cho nên Hỏa Hỏa liền xem chính mình như là tổ tông, ngay cả cách tự xưng cũng thay đổi.




Cũng trong lúc này, đôi mắt đen to tròn của Hỏa Hỏa đã bị nhiễm hồng bởi ngọn lửa, hốc mắt như có hai ngọn đuốc bốc cháy, một đầu tóc đen bay múa trong cuồng phong. Tiếp theo, tám cái đuôi từ sau lưng Hỏa Hỏa duỗi ra, mềm mại xinh đẹp mà diễm lệ, có thể nói là kinh diễm tuyệt luân*.



(*kinh diễm tuyệt luân: tuyệt luân = tuyệt trần; diễm = xinh đẹp; kinh = kinh hãi, kinh sợ; nghĩa của cả câu là vẻ đẹp tuyệt trần khiến người ta phải kinh sợ)



Vì thế....



Vẻ mặt Diệp Cảnh Huyền vốn là đầy khinh thường, sau khi nhìn thấy tám cái đuôi mọc ra từ sau lưng Hỏa Hỏa, thì liền trợn trắng mắt, lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.




Lần này, Diệp Cảnh Huyền không phải là giả bộ hôn mê bất tỉnh, mà là thật sự bị dọa cho rơi vào hôn mê, ông ta tự cho rằng đã nắm được một cọng rơi cứu mạng, ai ngờ, cọng rơm này chẳng những không cứu mạng mà còn đòi mạng.



Diệp Cảnh Huyền cũng chẳng hôn mê được bao lâu thì đã bị lửa đốt cho tỉnh lại, ông ta đau đến mức nằm lăn lộn trên mặt đất, hét la thê thảm như là quỷ khóc sói gào.



"A... Cứu mạng, phụ thân, cầu xin người cứu con, nhi tử sai rồi, nhi tử thật sự biết sai rồi!...."



Diệp Thiên đã sớm bị Diệp Cảnh Huyền khiến cho thương tâm.



Sau khi nghe Diệp Cảnh Huyền hét la cầu xin, ông chỉ khẽ nhắm chặt hai mắt, trên mặt ngập tràn sự tuyệt vọng, bi thương cùng thống khổ.



"Hỏa Hỏa, muội quá lỗ mãng!"



Vân Lạc Phong nhướng mày: "Muội đã quên trước khi giữ muội lại, ta đã căn dặn những gì rồi hay sao?"



Hỏa Hỏa ủy khuất mà mím môi: "Chủ nhân, ai bảo tên Diệp Cảnh Huyền này dám dùng danh nghĩa của muội để uy hiếp lão già Diệp gia kia, muội không thể khống chế được tính tình nóng nảy của mình. Bất quá, lão già Diệp gia kia cũng phải chết!"



Diệp Thiên kinh ngạc chớp mắt: "Ta làm sao chứ?"



Hỏa Hỏa trừng mắt liếc nhìn Diệp Thiên: "Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết, ta là hồ tổ tông của Diệp gia các ngươi? Nếu như ta sớm biết mình có một cái thân phận như vậy, chủ nhân của ta cũng không cần phải ở Diệp gia chịu ủy khuất! Tất cả đều là lỗi của ngươi."