Edit: Sahara
"Ta thấy tên thích khách này mới chân chính là kẻ đáng thương! Không biết hắn ta phải chịu tổn thương bao lớn mới trở nên thâm thù đại hận như thế này. Bây giờ còn bị bắt làm tù nhân. Nếu như Vân Tiêu mà là con của ta, ta sẽ bắt Vân Tiêu hưu Vân Lạc Phong kia trước, sau đó bắt hắn phải tạ lỗi với đối phương!"
Trong mắt đám người kia, thích khách đến hành thích lại biến thành nạn nhân chịu oan khúc, ngược lại, người suýt bị giết chết như Vân Tiêu và Vân Lạc Phong lại biến thành ác nhân tội ác tày trời.
Nói không chừng là do hai người này đã giết sạch cả nhà của người ta, cho nên người ta mới tới tìm họ mà báo thù rửa hận! Bằng không, người ta sao lại vô duyên vô cớ mà đi hành thích hai người bọn họ chứ?
"Mẹ, người có biết con bội phục nhất là người nào hay không?" Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày, quay sang nhìn Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh cũng mỉm cười tung hứng cùng Vân Lạc Phong: "là người nào?"
"Chính là... Những người có ý nghĩ kỳ lạ!" khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên một độ cong tà khí: "Bọn họ ngay cả thân phận của đối phương là gì cũng không biết, thì đã tưởng tượng ra việc con giết cả nhà của đối phương, cậy mộ phần mười tám đời tổ tiên của người ta lên, rồi lại tưởng tượng ra tên thích khách này vì vậy nên mới sinh lòng thù hận, ngàn dậm xa xôi đuổi tới tận đây mà báo thù. Con thật thắc mắc, bọn họ dựa vào đâu mà cho rằng tên thích khách này là ngàn dậm xa xôi đuổi tới đây, mà không phải là vẫn luôn ở tại Diệp gia?"
Chúng trưởng lão lập tức vô cùng phẫn nộ, nếu không phải e ngại Vân Lạc Phong được hoàng đế ưu ái, bọn họ đã sớm xong lên bắt Vân Lạc Phong trói lại mà đánh cho một trận nhớ đời.
"Đại tẩu...." sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống: "Ta cảm thấy nên bắt Vân Lạc Phong tạ lỗi cùng với tên thích khách này! Trong chuyện này khẳng định là do Vân Lạc Phong sai! Nếu không, tại sao bao nhiêu người tên thích khách này không ám sát, mà lại chỉ ám sát một mình Vân Lạc Phong chứ?"
"Ngươi.... Đồ vô sỉ!"
Diệp Kỳ từ nãy đến giờ đã bị mấy suy luận của Diệp Cảnh Huyền làm cho kinh ngạc đến ngây người ra như phỏng, vất vả lắm mới có thể nói ra được mấy chữ này, một trương dung nhan kiều tiếu khả ái bị tức nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn sự căm phẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Cảnh Huyền.
Diệp Cảnh Huyền mất kiên nhẫn, liếc ánh mắt sắc bén của mình về phía Diệp Kỳ một cái: "Ta đang nói chuyện cùng đại tẩu, ai cho phép ngươi chen vào? lập tức cút đi cho ta!"
Ầm!
Một cổ lực lượng mạnh mẽ bỗng phát ra, đánh thẳng vào ngực Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ phun ra một ngụm máu, bước chân lảo đảo ngã về sau, may mắn là có Diệp Hi Mạch đỡ lấy cô, mới tránh khỏi việc té xuống đất.
"Muội đừng lên tiếng!" Diệp Hi Mạch nhíu mày: "Chuyện này chúng ta sẽ xử lý, thực lực của muội còn kém, đừng tự dẫn lửa lên người mình!"
Diệp Kỳ ngẩn ra, sau đó ủ rũ mà rũ mi xuống, đáy mắt lập lòe một chút tia sáng không cam lòng.
Cô biết đại ca chỉ là muốn tốt cho mình, nhưng mà cô thật sự là không cam lòng! Nếu thực lực của cô đủ mạnh, thì sẽ không phải bị động như thế này...
Quân Phượng Linh nhìn thấy Diệp Kỳ bị đả thương, tức khắc sắc mặt liền vô cùng khó coi, trầm giọng nói: "Diệp Cảnh Huyền, Kỳ Kỳ nói không sai, ngươi là đồ vô sỉ! Ngươi muốn bắt Phong nhi của ta xin lỗi? Đừng có nằm mơ!"
"Ha ha...." Diệp Cảnh Huyền cất giọng cười âm trầm: "Chuyện này không thể trách ta được! Ai bảo con dâu của tẩu quá tàn nhẫn độc ác, Diệp gia của ta tuyệt đối không thể lưu giữ một ác phụ như vậy được! Người đâu! Mang giấy bút tới đây cho ta! Ta phải thay Vân Tiêu hưu ác phụ này!"
"TA XEM AI DÁM!"
Quân Phượng Linh gầm lên một tiếng, cả người bước tới che trước mặt Vân Lạc Phong, cả người bà lúc này toát ra một loại khí phách mà ngay cả nam nhân cũng không thể sánh bằng, anh thư hào sảng.
(* nghĩa của từ anh thư hào sảng Sa từng chú thích ở chương Quân Phượng Linh lần đầu xuất hiện rồi nhé!)
Diệp Cảnh Huyền liền cười khẩy đầy châm chọc.
Ông ta vừa định mở miệng nói, thì đột nhiên ở sau lưng ông ta vang lên một tiếng kêu đầy sợ hãi.
"Nhị thiếu gia cẩn thận!"
Cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Ngay lúc Diệp Cảnh Huyền không hiểu gì hết mà ngó qua ngó lại chung quanh, thì ánh trăng trên không đột nhiên bị che phủ đi, sau đó là một bóng đen khổng lồ đổ ập xuống, làm cho ông ta không nhịn được phải ngẩng đầu lên.
Tiếp theo, Diệp Cảnh Huyền trợn to mắt đầy khiếp sợ, không kịp suy nghĩ mà mở miệng chửi một câu thô tục: "Mẹ kiếp! Là kẻ nào vứt rác lên trời thế hả?"
ẦM!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một ngọn núi từ trên cao hạ xuống, trực tiếp đè lên người Diệp Cảnh Huyền, dẫn tới mặt đất bị chấn động không nhỏ mà run lên.