Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 880: Diệp Cảnh Huyền vô sỉ (1)




Edit: Sahara



Đêm.



Ánh trăng khuynh sái từ bên ngoài chiếu xuống, len lỏi qua khe cửa mà bao phủ lấy căn phòng ưu nhã.



Lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bỗng bị một bàn tay đẩy mở ra, chỉ thấy một nam nhân toàn thân bao phủ bởi hắc y đang nhẹ nhàng tiến vào, rón ra rón rén từ từ tiến gần đến hai người một nam một nữ đang nằm ngủ say trên giường.



Trên giường, một đôi bích nhân tuấn nam mỹ nữ đang ôm lấy nhau mà ngủ, dường như hoàn toàn không phát hiện ra trong phòng của mình lúc này đang có một vị khách không mời mà tới.



Hắc y nhân lặng lẽ đứng bên cạnh giường, trong tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén lập lòe hàn quang. Hắn ta từ từ giơ thanh chủy thủ lên cao, sau đó nhắm thẳng ngay vị trí trái tim của Vân Tiêu mà đâm xuống.



Khóe môi hắn ta cong lên, tạo thành một nụ cười vừa âm trầm lại vừa hiểm độc. Hai mắt hơi nheo lại đầy đắc ý, dường như là hắn đang nhìn thấy hình ảnh trái tim của Vân Tiêu bị đâm thủng, cả người nằm chết trong vũng máu.



Khi chủy thủ trong tay hắc y nhân hạ xuống được quá nửa, thì bỗng một bàn tay đột ngột giơ lên nắm chặt lấy cổ tay của tên hắc y nhân kia, ngăn thanh chủy thủ trong tay hắn ta tiếp tục đâm xuống.



Hắc y nhân sửng sốt, khi ngẩng đầu nhìn lại thì đập vào mắt hắn là một đôi mắt đen sâu hun hút đầy lãnh khốc.



Đôi mắt kia sâu tựa hàn đàm*, lại chứa đầy hàn quang khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng đủ để cảm thấy lạnh thấu xương.





(*hàn đàm: hồ nước lạnh)



"Ngươi...." trong mắt hắc y nhân hiện lên một tia kinh ngạc, có chút hoảng hốt mà nhìn nam nhân vừa ngồi bật dậy trên giường, tiếp theo hắn ta lại cười khổ một tiếng đấy bất đắc dĩ: "Người trong khắp hoàng thành này đều nói đứa con trai vừa được nhận lại của Diệp Cảnh Thần là một phế vật. Nhưng thật không ngờ, ngươi lại là một kẻ thâm tàn bất lộ!"



(*thâm tàn bất lộ: che giấu sâu không ai nhìn ra được)




Hắn ta là một sát thủ. Thân là sát thủ đương nhiên có cách ẩn giấu hơi thở của mình tốt hơn người bình thường gấp mấy lần, thế mà hắn vẫn bị Vân Tiêu phát hiện.



Nam nhân lãnh khốc này có bản lĩnh như vậy mà lại nói là một phế vật, đánh chết hắc y nhân cũng không tin!



"Ai phái ngươi tới?"



Một giọng nói tà mị pha lẫn chút lười biếng đột ngột vang lên, làm cho hắc y nhân đang khiếp sợ với bản lĩnh của Vân Tiêu lúc này càng bị chấn động.



Thì ra, phát hiện ra sự hiện diện của hắn không chỉ có mình Vân Tiêu, Vân Lạc Phong này cũng là một kẻ thâm tàng bất lộ.



Hắc y nhân từ từ nhắm hai mắt mình lại.




Hắn biết, chủ tử nhà mình sợ là đã đá trúng tấm ván sắt rồi.



Hai người này... So với phu thê Diệp Cảnh Thần có lẽ càng khó đối phó hơn.



"Ta chỉ đơn giản là thấy hai người các ngươi chướng mắt mà thôi, không có ai phái ta tới cả!" hắc y nhân mở hai mắt ra, khuôn mặt của hắn ta lúc này không hề có cảm xúc gì cả.



Mạng của hắn là do nhị thiếu gia cứu về, bất luận thế nào đi nữa, hắn cũng không thể bán đứng nhị thiếu gia!



Vân Lạc Phong đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng với tay lấy áo khoác ngoài khoác lên người. Sau đó, cô chậm rãi đi đến bên cạnh bàn mà ngồi xuống, hai chân bắt chéo, mỉm cười tà tứ mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của tên hắc y nhân kia.



"Ngươi không nói thật cũng không sao cả, ta đây có cả trăm cách có thể làm cho ngươi không thể không nói thật! Vân Tiêu!"




Lúc này đây, Vân Tiêu cũng đã đứng dậy khỏi giường, toàn thân của Vân Tiêu cũng là hắc y đen như mực. Hàn khí trên người Vân Tiêu lập tức phát ra bao phủ hết cả căn phòng sau khi Vân Lạc Phong vừa dứt lời, làm cho tên hắc y nhân kia không nhịn được mà run lên cầm cập.



Tuy nhiên, hắn vẫn cố cắn chặt răng, không để cho bản thân mình phát ra một tiếng rên nào. Mồ hôi lạnh từ trên trán cứ cuồn cuộn mà rớt xuống, nháy mắt đã thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.



"Ta thật sự không biết các ngươi đang nói gì cả!"




Ngay từ đâu, Diệp Cảnh Huyền đã hạ lệnh, nếu như hắn ta thất bại thì phải một mình gánh vác hết tất cả mọi chuyện.



Hắc y nhân vốn tưởng rằng Diệp Cảnh Thần sẽ phái người bảo vệ hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.



Căn bản là không hề nghĩ tới, hai kẻ này đều là người mà hắn ta không thể trêu chọc vào được.



Đặc biệt là Vân Tiêu....



Nam nhân lãnh khốc này từ lúc đến Diệp gia đến giờ luôn che giấu kỹ lưỡi đao của mình, đến thời điểm mà lưỡi đao của hắn bị phát hiện thì cũng là lúc kẻ phát hiện kia táng thân dưới đao của hắn ta.



Thật sự là làm cho người ta khiếp sợ vạn phần!



Dù Vân Tiêu chỉ liếc mắt một cái thôi, hắc y nhân cũng cảm thấy khắp người mình như đang bị ngàn vạn cây kim đâm vào.



"Phong nhi, nàng có từng nghe nói qua một loại khổ hình hay chưa?" Vân Tiêu ngước mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Loại khổ hình này chính là, đầu tiên là cho người dùng đao nhỏ khoét vô số lổ thủng lên người của kẻ chịu hình, sau đó thì tìm một ít kiến ăn thịt người tới, thả chúng vào trong các lổ thủng được khoét từ trước trên người kẻ đó, để cho kiến ăn thịt người từ từ ăn hết thịt trên cơ thể kẻ chịu hình kia!"



Vân Tiêu quét mắt nhìn hắc y nhân đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, biểu tình trên mặt càng thêm lãnh khốc: "Ta thấy chúng ta có thể thử loại khổ hình này lên người hắn cho nàng thưởng thức!"