Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 834: Người Diệp gia tới (5)




Edit: Sahara



Vân Lạc Phong nhìn vào mặt Diệp Cảnh Thần rồi nghiêm túc gật đầu: "Cho nên con mới nói Hiệu thuốc Diệp gia một khi đổi chủ thì Tụ Linh Dược cũng sẽ không xuất hiện nữa!"



Diệp Cảnh Thần trợn mắt há hốc mồm, náo loạn hết nửa ngày, đến cuối cùng người gởi bán Tụ Linh Dược hóa ra lại chính Vân Lạc Phong! Buồn cười là tên đệ đệ kia của mình còn muốn cướp lấy Hiệu thuốc Diệp gia?



So với Diệp Cảnh Thần thì Quân Phượng Linh lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều! Bà bước tới vỗ vỗ lên vai Vân Lạc Phong, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chỉ thở dài một hơi.



"Con dâu của ta đúng là có bản lĩnh thật lớn, mỗi lần đều khiến cho người mẹ chồng như ta phải rửa mắt mà nhìn, tuy nhiên, mẹ thật sự rất tự hào về con!"



Quân Phượng Linh xác thực là cảm thấy rất tự hào, bởi vì trên đời này nào có ai được như bà vậy, có được một người con dâu vô cùng bản lĩnh.



Xem ra ánh mắt của con trai mình đúng là rất tốt! Không giống như tên Diệp Cảnh Huyền, đệ đệ của Diệp Cảnh Thần, chỉ vì con trai hắn ta được công chúa ưu ái mà suốt ngày cứ kiêu ngạo như một con khổng tước vậy.



Hừ, công chúa là thứ gì chứ? Có thể so sánh với con dâu ngoan nhà mình sao?



"Phong nhi!" Diệp Cảnh Thần cười khổ, giơ tay lên xoa xoa đầu Vân Lạc Phong: "Con thật sự là dọa cho cha phải một phen hoảng sợ, chỉ là, mấy thứ trong tay con cần phải giấu thật kỹ, không thể để người ngoài biết được, nếu không, chỉ e sẽ kéo đến không ít kẻ có ý đồ bất lương!"



Vân Lạc Phong khẽ híp híp mắt, cười đầy tà ác: "Hiện tại cha đã biết Tụ Linh Dược là từ đâu mà có, vậy đến lúc đệ đệ kia của cha tìm tới, cha cứ thẳng tay rút hết ruột của Hiệu thuốc Diệp gia đi, rồi ném cái vỏ cho hắn! Một cọng dược liệu cũng đừng chừa lại! À còn nữa, trước khi giao Hiệu thuốc Diệp gia cho hắn ta, cha cũng đừng quên khoét thêm một miếng thịt lớn trên người hắn xuống!"



(*xẻo thịt, khoét thịt, cắt thịt.... Ý là hốt một mớ tiền í..)



Diệp Cảnh Thần lần nữa trợn mắt há hốc mồm, ông cứ ngỡ thê tử nhà mình đã đủ phúc hắc rồi, ai ngờ một núi còn cao hơn một núi, con dâu ông còn phúc hắc hơn cả thê tử ông gấp mấy lần.



Nếu Diệp Cảnh Huyền hao tâm tổn trí, lại tốn kém không ít mà chỉ lấy được một cái vỏ rỗng, thì e rằng đến lúc đó, tên hỗn đản kia sợ là ngay cả khóc cũng không có tâm trạng.



"Diệp ca!" Quân Phượng Linh nhướng mày cười nhạt: "Trước kia, ta có thể không quan tâm đến thân phận hay địa vị trong Diệp gia của chàng, nhưng hôm nay thì khác, hiện giờ chúng ta đã có hài tử, ta nhất định phải cho con của mình một tương lai tốt đẹp! Vì vậy, ta muốn chàng trở về Diệp gia, lấy lại tất cả những gì thuộc về chàng!"




"Hơn nữa...." Quân Phượng Linh dừng lại một chút, hơi nheo mắt lại: "Nếu như Diệp Cảnh Huyền mà biết chúng ta có hài tử, thì sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu! Chúng ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường*! Nếu như chàng không muốn làm gia chủ Diệp gia, vậy thì cứ chờ sau khi có được quyền lực, lại giao lại cho người khác là được! Ta tuyệt đối không thể để cho con của mình luôn sống trong hoàn cảnh nguy hiểm được!"



(*tiên hạ thủ vi cường: kẻ ra tay trước là kẻ mạnh!)



Đây chính là nguyên nhân chính mà Quân Phượng Linh bà muốn quay trở về đoạt lại quyền lực!



Gia chủ Diệp gia bất cứ kẻ nào cũng có thể làm, chỉ riêng Diệp Cảnh Huyền là không được! Bằng không, dựa vào tính cách nham hiểm của hắn ta, nhất định sẽ khiến cho cả nhà bọn họ không một ngày nào được bình yên!




"Được!" Diệp Cảnh Thần khẽ gật đầu: "ta nghe lời nàng! Vì con của chúng ta, ta sẽ về Diệp gia tranh đoạt quyền lực!"



Quân Phượng Linh mỉm cười, một tay khẽ nâng lên vỗ về bụng của mình, trên mặt tràn ngập tia sáng sáng ngời.



Đó là ánh sáng thuộc riêng về những người làm làm mẹ!



Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Quân Phượng Linh, Vân Lạc Phong cũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng mình, bất luận thế nào, cô cũng phải thay phu thê Diệp Cảnh Thần giải quyết hết những nguy hiểm tiềm tàng này.



Diệp Kỳ không biết đã xuất hiện ở bên ngoài đại sảnh từ lúc nào, mà những gì phu thê Diệp Cảnh Thần nói, cô đều đã nghe được hết tất cả.



Nghĩ đến Tụ Linh Dược ở Hiệu thuốc Diệp gia là do Vân Lạc Phong lấy ra, trên mặt Diệp Kỳ liền hiện lên một tia khiếp sợ. Khó trách ngày đó đại ca không chịu lấy Tụ Linh Dược ra, thì ra nguyên nhân thật sự chính là vì người nhị tẩu này.



Nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ tuyệt đối không đem Tụ Linh Dược đưa cho kẻ đối nghịch với mình.



Diệp Kỳ gắt gao cắn môi, mấy ngày qua cô đã tự mình suy ngẫm, cũng khiến bản thân hiểu ra rất nhiều điều! Giống như một câu mà Vân Lạc Phong từng nói, người sẽ hại cô, vĩnh viễn cũng không phải là người thân của cô!