Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 822: Tiết Nhu Nhi chết (3)




Edit: Sahara



****trời ơi, người ta viết văn cần yên tĩnh, còn mình thì vừa nghe hát hò đám tiệc sát bên muốn điếc tai vừa edit, chữ nghĩa bay tán loạn, chẳng tập trung được gì cả. Mà hát hay còn đỡ, ít ra còn an ủi được phần nào, đằng này toàn mấy cha nhậu zô đua nhau rên, nhừa nhựa. Đúng là tra tấn mà!!!



____



Khóe môi Quân Phượng Linh gợi lên một nụ cười, quay đầu nhìn về hướng Vân Lạc Phong: "hai đứa con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi! Đến bữa tối, ta sẽ sai nha hoàn đến gọi hai đứa các con!"



Trong lúc nói lời này, Quân Phượng Linh không ngừng hướng về phía Vân Tiêu làm mặt quỷ, còn không quên căn dặn thêm một câu: "tạo người cho tốt!"



Khuôn mặt Vân Lạc Phong có chút xấu hổ, cô và Vân Tiêu cùng chung chắn gối cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả.



Chuyện tạo người... Lại càng khỏi phải nói tới!



Tuy nhiên, đối với lời dặn dò của Quân Phượng Linh, Vân Tiêu vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Dạ!"



Dạ?



Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: "Vân Tiêu!"



Vân Tiêu trước giờ luôn nghe lời Vân Lạc Phong, nhưng hôm nay lại có ngoại lệ đầu tiên, ánh mắt hắn lúc này vô cùng kiên định: "chúng con nhất định tạo người thật nhanh!"



"Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng có thật nhanh! Loại chuyện thế này, tương đối chậm một chút vẫn tốt hơn!" Quân Phượng Linh cười thật gian xảo.



Vân Tiêu giật mình, quay đầu sang nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt khó hiểu, tựa như đang hỏi lời này của Quân Phượng Linh là có ý gì?



Khuôn mặt Vân Lạc Phong càng tối hơn, cô thật sự không ngờ được mẹ chồng tương lai của mình lại.... Đen tối đến như vậy!




"Ta không quấy rầy hai đứa con nữa, ha ha ha..." Quân Phượng Linh nhìn khuôn mặt đen đến không thể đen hơn của Vân Lạc Phong một cái, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều, nói: "Diệp ca, đi thôi! Hai chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi!"



Tuy nhiên, lúc đi ngang qua người Vân Tiêu, bà lại khẽ dừng lại một chút, ý cười bên môi càng sâu hơn.



"Con trai ngoan, cố gắng nỗ lực, mẹ chờ con cho mẹ ẫm cháu!"



Nói xong, bà liền cùng Diệp Cảnh Thần dắt tay nhau mà đi, chừa lại không gian riêng cho hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.



Thấy đại sảnh nội viện đã không còn bóng người nào, Vân Lạc Phong mới tiến tới sát người Vân Tiêu, cong môi cười tà khí ái muội: "muốn biết câu nói vừa rồi của mẹ chàng là có ý gì không?"



Vân Tiêu thành thật gật gật đầu, hắn thật sự rất muốn biết.




"Ý của mẹ chàng chính là...." Vân Lạc Phong kề môi sát vào tai Vân Tiêu, đôi mắt đen nhấp nháy ánh sáng gian xảo như hồ ly: "thời điểm ở trên giường, bảo chàng..... kéo dài một chút!"



Vân Tiêu ngã đầu ra sau một chút, nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, cất giọng khàn khàn: "những năm gần đây, bất luận là thực lực của ta có tăng đến cảnh giới nào, ta cũng chưa từng bỏ bê việc rèn luyện thân thể!"



"Hữm?"



Cái này cùng với kéo dài có liên quan quái gì nhau?



"Thân thể khỏe mạnh, thời gian cũng sẽ kéo dài càng lâu!" Vân Tiêu dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: "vì thế, nàng có thể yên tâm!"



Vân Lạc Phong mỉm cười, một tay luồn vào trong nội y của Vân Tiêu, ngón tay nhẹ nhàng phớt qua phớt lại mấy múi cơ bụng của Vân Tiêu.



"Xác thật, thời điểm mà lần đầu tiên gặp chàng, ta đúng là đã bị mấy múi cơ bụng này của chàng hấp dẫn."




Nếu không cởi y phục trên người Vân Tiêu ra, khó mà tưởng tượng được, hắn lại có đến tám múi cơ bụng. Bởi vì, nhìn từ bên ngoài, thật sự không thể nào nhìn ra được cơ bắp trên người Vân Tiêu.



Dùng một câu để hình dung thì chính là, mặc y phục thì gầy, cởi ra lại toàn thịt, là dáng người vô cùng tiêu chuẩn.



Không đúng!



Gia hỏa này so với chữ tiêu chuẩn còn cao hơn một bậc.



"Xem ra, ta cần phải mau chóng nghĩ cách đột phá đến Tôn Linh Giả...." Vân Lạc Phong thu lại móng vuốt của mình, vân vê cằm, tự mình lẩm bẩm.



____



Đêm.



Tĩnh lặng như nước.



Trong phòng chất củi, Tiết Nhu Nhi đứng dậy khỏi đóng củi khô trên mặt đất, men theo bức tường hôi hám mà lần mò ra cửa.



Tuy nhiên, cửa phòng chất củi lúc này đã bị một sợi xích lớn khóa lại, làm Tiết Nhu Nhi không có cách nào mở nó ra từ bên trong.



Khuôn mặt Tiết Nhu Nhi không khỏi đen lại, sự âm ngoan hiểm độc trong mắt lộ rõ ra ngoài, như là một cây chủy thủ sắc bén tẩm đầy độc dược.



"Quân Phượng Linh, không ngờ ngươi lại đề phòng ta đến mức độ này! Hừ, đợi trái tim con trai ngươi hoàn toàn thuộc về ta rồi, cho dù ngươi không chấp nhận ta thì cũng phải chấp nhận! Ai bảo con của ngươi yêu ta!"