Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 690: Đại thọ (7)




Edit: Sahara



Ninh Hân nhìn thấy ánh mắt của lão gia tử, tựa hồ như nhận ra cái gì đó, tim bỗng chốc run lên, trên khuôn mặt tú lệ khả ái hiện lên một tia ngượng ngùng e thẹn.



Đột nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, làm cho tâm của Ninh Hân cũng dần dần bình tĩnh trở lại.



"Hôm nay, bản tướng quân có một việc đại hỉ muốn tuyên bố, chuyện này có liên quan đến chung thân đại sự của con trai ta!" lão gia tử hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía Ninh lão: "Ninh lão, đứa cháu gái này của ông, ta xem rất vừa mắt, rất thích nó, không biết có thể đính hôn cho con trai của ta được không?"



Ninh lão cười ha ha mấy tiếng: " loại chuyện thế này cứ để cho Ninh Hân tự mình quyết định, ta sẽ tôn trọng ý kiến của nó!"



Nghe vậy, lão gia tử lại lần nữa nhìn về phía Ninh Hân, mỉm cười mà hỏi: "Hân nhi, gia gia của con đã đồng ý rồi, kế tiếp chính là phải xem ý của con, không biết con có chịu làm con dâu của Vân gia ta không?"



Ninh Hân nhanh chóng nhìn Vân Thanh Nhã một cái, sau đó cúi đầu ngượng ngùng nói: "con đồng ý!"



Có thể cùng với Vân Thanh Nhã ở bên nhau cả đời, Ninh Hân cô làm sao lại không muốn kia chứ?



"Ha ha ha!" lão gia tử cảm thấy vô cùng sảng khoái mà cười phá lên: "đứa con trai này của ta cuối cùng cũng có thê tử của nó rồi! Đợi ngày mai, sau khi chọn được ngày lành tháng tốt rồi ta sẽ cho hai đứa thành thân, đến lúc đó, hai đứa các con phải thật cố gắn nỗ lực tạo người, tốt nhất là sinh hai đứa bé trắng trẻo mập mạp cho ta!"



Hiển nhiên, lão gia tử muốn ẫm cháu muốn đến phát điên luôn rồi, bất luận là cháu nội hay là chắt ngoại, chỉ cần là mập mạp đáng yêu là được.



"Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, đây đúng thật là một việc đại hỉ!"




Quan khách có mặt đều sôi nổi đứng lên, tiến tới nói lời chúc mừng.



Chỉ có Liễu thừa tướng là có sắc mặt vô cùng khó coi, hai tay đặt ở hai bên chân không tự chủ được mà nắm chặt lại.



Tại sao?



Tại sao kế hoạch của ông ta hoàn hảo như vậy, cố tình lại bị một con nha đầu không rõ lai lịch từ đâu nhảy ra đoạt trước mất chứ?



Nha đầu này bất luận là thân phận hay là diện mạo đều kém hơn Linh Tâm công chúa, có tư cách gì mà trở thành con dâu của Vân gia?




"À phải...." lão gia tử tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền quay đầu nhìn về phía Liễu thừa tướng: "Liễu thừa tướng, chẳng lẽ ngươi biết trước con trai ta sắp đính hôn, cho nên mới chuẩn bị trước hạ lễ tân hôn cho nó? Không biết hạ lễ kia là gì vậy? Có thể lấy ra cho ta xem thử được không?"



Con ngươi của Liễu thừa tướng hơi trầm xuống, đáy mắt xét qua một tia kiên quyết: "người đâu! Đem hạ lễ mà ta tặng cho Thanh Nhã công tử mang lên đây!"



Liễu thừa tướng vừa dứt lời, liền thấy ngay từ bên ngoài đại sảnh, hai tên thị vệ khiên một cái rương rất lớn màu đỏ đi vào! Phía trên cái rương kia còn cột một bó hoa đỏ thẩm bằng vải, trông cũng khá bắt mắt, nhìn kích thước của cái rương kia, làm cho người ta vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc là bên trong rương chứa cái gì?



"Mở rương!"



Liễu thừa tướng phất tay một cái, hạ lệnh.




"Dạ, thừa tướng đại nhân!"



Hai gả thị vệ khiên rương vào, vừa nghe lệnh, tức thì liền mở rương ra.



Sau khi nhìn thấy lễ vật trong rương, đừng nói là lão gia tử, ngay cả các vị quan khách đến dự tiệc mừng thọ của lão gia tử cũng phải biến sắc.



Bên trong cái rương màu đỏ rực, một nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi đang bị trói chặt bằng dây tơ hồng, miệng bị nhét một miếng vải đỏ, hai hàng nước mắt rưng rưng chảy xuống mà nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh.



Trong mắt của nữ tử kia, lộ rõ ra sự sợ hãi khôn cùng.



Vân Thanh Nhã gắt gao nắm chặt lấy tay của Ninh Hân, bắn cái nhìn thanh lãnh về phía Liễu thừa tướng, bên trong ánh mắt của Vân Thanh Nhã dần dần xuất hiện sát ý.



Đương nhiên, phẫn nộ nhất trong số những người ở đây chính là Ninh lão.



Tên hỗn đản này, ngay ngày đính hôn của cháu gái bảo bối nhà mình mà lại dâng tặng một nữ nhân cho phu quân của con bé, đây không phải muốn người ta tức chết thì là gì? Cháu gái bảo bối nhà mình luôn luôn được ông đặt lên trên đầu quả tim mà nâng niu, sao có thể để cho con bé chịu ủy khuất bậc này được?



Chẳng qua, Ninh lão biết Vân gia sẽ xử lý tốt chuyện này, cho nên ông chỉ hừ lạnh một tiếng mà không có làm ra bất cứ hành động gì khác.