Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 687: Đại thọ (4)




Edit: Sahara



****edit đến hơn 600 chương rồi mà vẫn còn có bạn nói về xưng hô cổ đại với không cổ đại, haiz..... Sa edit là dựa theo cách xưng hô, nói chuyện của những bộ phim cổ trang TVB mà Sa xem. Sa cảm thấy họ đều là những tác giả chuyên nghiệp, hẳn là phải biết được từ nào hợp cổ đại từ nào không, cho nên mới lấy đó làm tiêu chuẩn mà học hỏi. Hơn nữa, Sa cũng edit cho các bạn đọc dễ hiểu mà không phải chú thích quá nhiều, chứ edit thuần cổ đại cho lắm mà đọc không ai hiểu thì có khác gì chưa edit, còn phải cân nhắc sao cho không hỏng mạch truyện nữa.



Thật sự các bạn góp ý Sa rất vui, nhưng Sa nhận thấy các bạn đều góp ý chung một vấn đề là hợp với thời xưa, thời cổ đại mà thôi. Híc híc, cái này thì dù sửa sao cũng bị góp ý không đúng, không hợp. Thật sự là giờ Sa chẳng còn biết nên sửa lại như thế nào nữa....



_____



"Bệ hạ, nếu là trước kia, chúng ta cứ tùy tiện tìm đại một công chúa cùng liên hôn với Vân gia là được, nhưng hôm nay, Vân gia đối với hoàng thất đã có bất mãn rất lớn, nêu như không đưa ra món đồ tốt nhất, sợ là Vân gia chưa chắc đã chịu nhận lấy!" người đại thần kia tiếp tục khuyên nhủ hoàng đế.



Các vị đại thần khác nghe được lời này cũng sôi nổi lên tiếng: "bệ hạ, thừa tướng đại nhân nói không sai, xin bệ hạ hãy dùng Linh Tâm công chúa để liên hôn, nhất định sẽ tiêu trừ được bất mãn của Vân gia đối với hoàng thất!"



"Xin bệ hạ phê chuẩn lời tâu của thừa tướng đại nhân! Vì hoàng thất, hy sinh một Linh Tâm công chúa thì có đáng là gì?"



Hoàng đế thở dài một hơi thật mạnh, trong lòng hắn ta dù có chút không nỡ, nhưng vì toàn bộ hoàng thất, hắn ta cũng chỉ có thế đồng ý với thỉnh cầu của chúng đại thần.



"Chuyện này, giao cho thừa tướng toàn quyền xử lý, bãi triều!"



"Cung tiễn bệ hạ!"



Chúng đại thần đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói.



Dưới sự cung tiễn của chúng đại thần, hoàng đế phất vạt áo rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.



____



Ngày đại thọ của lão gia tử, dưới sự mong đợi của tất cả mọi người cuối cùng cũng đã tới.



Hôm nay, Vân gia cực kỳ náo nhiệt, trong phủ thì khách đến đầy nhà, ngoài phủ thì ngựa xe như nước.



Nhưng bất luận quan khách có thân phận tôn quý cỡ nào, xe ngựa nhất định phải dừng cách Vân phủ đúng mười thước, khách đến phải xuống ngựa mà đi bộ vào phủ, cho dù người đến có là người trong hoàng tộc cũng không hề được ưu tiên hay có ngoại lệ.



Thông qua việc nhỏ này thôi cũng có thể thấy được địa vị hiện tại của Vân gia trong cảm nhận của mọi người.



Lão gia tử là nhân vật chính, đang cười tủm tỉm ngồi trong đại sảnh, ông không có ra ngoài đón tiếp quan khách tiến đến chúc thọ cho mình, nhưng lại không có ai đưa ra ý kiến hay bất mãn gì với chuyện này cả.



Ai bảo Vân gia hiện tại quyền thế ngút trời kia chứ?



Người nào dám có can đảm bảo ông tiến lên tiếp đãi mình?




Lúc này, các vương tôn quý tộc trong hoàng thành cũng đã đích thân tiến đến chúc thọ, đang cười ha ha đi về hướng của lão gia tử.



"Vân tướng quân, ta đại diện cho hoàng thất, xin chúc ngài phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" thừa tướng cười ha ha, đi đến trước mặt lão gia tử, chắp nắm tay, cung kính nói: "lần này ta còn mang đến một phần hạ lễ cho Vân gia, hạ lễ này là tặng cho nhị công tử Vân Thanh Nhã, tin rằng nhị công tử chắc chắn sẽ thích!"



Một nam nhân, làm sao có thể chống lại được mị lực của mỹ nhân? Huống chi, mỹ nhân này còn là một lô đỉnh thượng hạng, thế nhân cầu mà không được!



Nếu Vân Thanh Nhã mà biết được chuyện này, nhất định sẽ rất vui vẻ mà nhận lấy!



"Há ha." lão gia tử lại không cho là đúng, ông chỉ cười lấy lệ rồi nói: "ta đây xin thay Thanh Nhã mà cảm tạ Liễu thừa tướng!"



Lời tuy là nói như thế, nhưng từ trên mặt lão gia tử thì có thể thấy được, ông đối với phần hạ lễ của Liễu thừa tướng không có hứng thú gì cả.




Liễu thừa tướng cũng không có giải thích nhiều, chỉ khẽ mỉm cười: "Vân tướng quân, lát nữa ngài sẽ biết được chỗ quý giá của phần hạ lễ này ngay thôi!"



Ông ta tin tưởng, Vân gia nhất định sẽ vui vẻ mà nhận lấy phần hạ lễ này của ông ta! Lúc đó Vân tướng quân hiển nhiên sẽ thật lòng mà cảm tạ ông ta thôi!



Đáng tiếc, lúc này lão gia tử lại chẳng hề liếc mắt nhìn tới ông ta, ngược lại, ông đang chăm chú nhìn ra bên ngoài đại sảnh, đáy mắt còn mang theo cả một tia nôn nóng.



Người Ninh gia tại sao vẫn còn chưa đến kia chứ? Ông còn đang tính toán hôm nay sẽ để cho Ninh Hân cùng Vân Thanh Nhã đính hôn. Nhưng đợi lâu như vậy rồi, sau còn chưa thấy người của Ninh gia đến....



Đúng trong lúc này, một gia đinh từ bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo: "tướng quân đại nhân, người của Ninh gia tiến đến chúc mừng đại thọ của tướng quân!"



Ninh gia?



Hai mắt lão gia tử tức khắc liền sáng lên, đứng phắt dậy.



Người của Ninh gia, cuối cùng cũng tới rồi....



Nghe vậy, lão gia tử liền nhanh chân đi ra ngoài, dự định sẽ đích thân nghênh đón thông gia tương lai của mình.



Trông thấy hành động của lão gia tử, mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Cho dù là người của Y Các tiến đến mừng thọ, Vân tướng quân cũng không có đích thân đi ra đón tiếp. Vậy người đến lần này là ai mà có thể khiến cho ngài ấy vội vàng đi ra đón tiếp như thế?



Trong sân viện ồn ào, lão gia tử chỉ.liếc mắt một cái đã thấy ngay Ninh lão đang đứng giữa bóng đêm, ông vội vàng đi đến đó.