Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 683: Thẳng thắn thành khẩn (6)




Edit: Sahara



Vân Lạc Phong có chút ủy khuất: "mấy năm nay con gọi người là gia gia nhiều lần như vậy, mà cũng không thấy người thoải mái đến thế!"



"Cháu gái gọi cùng với cháu rể gọi có thể giống nhau sao?" lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, tức giận mà nói.



"Gia gia, con rốt cuộc có phải cháu gái ruột của người hay không?"



"Nếu như ngươi mỗi ngày không có chọc cho ta tức giận, ta sẽ lập tức thừa nhận ngươi chính là cháu gái ruột của ta!" lão gia tử hừ hừ, tiếp tục nói: "chuyện tiếp theo hai người các ngươi tự mà xử lý lấy đi, lão già này phải ra ngoài uống trà rồi!"



Dứt lời, lão gia tử liền nhắm thẳng hướng bên ngoài đại sảnh mà đi.



Trên thực tế, lão gia tử là một người rất bênh vực người mình, nếu như Vân Lạc Phong mà chịu dù chỉ một chút khi dễ thôi, thì ông chính là người đầu tiên nhảy ra trút giận cho cháu gái nhà mình.



Không phải có một câu nói là yêu ai yêu cả đường đi hay sao?



Cũng chính vì Vân Tiêu toàn tâm toàn ý đối với Vân Lạc Phong, cho nên ông mới tiếp nhận Vân Tiêu! Nếu đổi lại thành tên cặn bã Cao Lăng, cho dù Vân Lạc Phong thích, thì ông cũng cảm thấy chướng mắt.



"Tiểu Mạch, làm cho cô ta tỉnh lại đi!"





Ánh mắt Vân Lạc Phong chuyển đến trên người lục công chúa đang hôn mê từ nãy đến giờ, con ngươi của cô hơi trầm xuống một chút, lạnh giọng phân phó.



"Chủ nhân, mấy chuyện gọi người khác tỉnh dậy thế này ta là rành nhất đó!"



Trên mặt Tiểu Mạch lộ ra một nụ cười tà ác, chậm rãi đi về phía lục công chúa.




Trên tay Tiểu Mạch không biết từ lúc nào mà có thêm một thành chủy thủ, dưới ánh nắng mặt trời, thanh chủy thủ kia tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, lạnh đến thấu tận xương tủy.



"Aaaa!"



Ngay lúc thanh chủy thủ của Tiểu Mạch cắt bỏ đi một ngón tay của lục công chúa, cô ta liền tỉnh ngay tức khắc, liếc mắt đầu tiên đã thấy ngay nụ cười âm trầm mà tà ác của Tiểu Mạch, thân mình cô ta không nhịn được mà run rẩy kịch liệt.



"Ngươi.... Ngươi đừng tới đây, cứu mạng, sư phụ.... Sư phụ cứu con."



Đáng tiếc, thái phó cũng đã bị hành vi trước đó của Tiểu Mạch dọa cho bất tỉnh, không cách nào đáp lại được lời cầu cứu của lục công chúa.



"Ngươi còn muốn đá đầu của ta không?" Tiểu Mạch cười tà ác: "nếu như ngươi vẫn còn muốn, ta không ngại lấy xuống thêm một lần nữa!"




"Không.. Không muốn! Cầu... Cầu xin các người tha cho ta! Ta.. Ta không dám si tâm vọng tưởng như vậy nữa!"



Lục công chúa vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục khấu đầu thật mạnh, đến nỗi trên trán đã bê bết máu mà cũng không biết.



Đừng thấy trước đó nhiều lần cô ta có ý muốn tự sát, trên thực tế, người được nuông chiều từ nhỏ giống như cô ta sợ nhất chính là cái chết.



"Ngươi còn muốn đoạt nam nhân với mẫu thân nhà ta nữa hay không?"



"Không..... Không muốn!"



Lục công chúa cắn chặt đôi môi trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, trong lòng chứa đầy sự kinh hoảng mà xưa nay chưa từng có, cô ta không thể ngờ được, con trai của Vân Lạc Phong lại biến thái đến mức thế kia!




Một người sống mà có thể lấy đầu mình xuống như vậy, không biến thái thì là cái gì chứ?



Lục công chúa không biết, Tiểu Mạch vốn không phải là con người, hắn chỉ là một linh thể do linh khí trong thiên địa này sinh ra mà thôi. Thân thể của hắn là dùng linh lực đúc thành, trừ khi thực lực của đối phương quá mức cường đại, có thể làm cho linh lực của hắn trong nháy mắt tự cuồng bạo, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không chết!



"Không muốn? Đáng tiếc, muộn rồi!" Tiểu Mạch cười hắc hắc mấy tiếng.




Tiểu Mạch quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu, khóe môi gợi lên một nụ cười: "Vân Tiêu phụ thân, con nên đối phó với ả ta thế nào đây?"



Dù Vân Lạc Phong đã kêu hắn là không cần gọi bọn họ là phụ thân mẫu thân, nhưng mà, ở trước mặt loại nữ nhân si tâm vọng tưởng như lục công chúa này đây, hắn vẫn thích xưng hô như thế.



"Sống không bằng chết!"



Giọng nói của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc như một, cũng làm cho tâm của lục công chúa một lần nữa trở nên lạnh lẽo khôn cùng.



Sống không bằng chết?



Nam nhân này thế mà lại muốn cô ta sống không bằng chết?



Cái này quả thật còn thống khổ hơn cả cái chết.



"Không!" lục công chúa kinh hoảng hét lên: "các người không thể làm như vậy, không thể tàn nhẫn với ta như vậy! Ta không muốn sống không bằng chết!"