Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1990: Kim Dương Nổi Giận (2)




Edit: Sahara



Thế nhưng, người mở miệng lại là Trình Lực _ hoàng tử Kim Dương Quốc.



Nội tâm Tề Vũ chấn động không nhỏ, chân lùi về sau hai bước, hắn nheo mắt lại, nhìn Tề Linh đầy sát ý.



Tên ngu xuẩn này thật sự lấy được ba ngọc tỷ?



Không!



Tuyệt đối không được!



Thiên hạ này là của mình, không thể giao cho bất kỳ kẻ nào!



"Hoàng tử Trình Lực, chẳng lẽ hoàng tử muốn trơ mắt nhìn Tề Linh trở thành người thống lĩnh bốn nước sao?" Ánh mắt Tề Vũ chợt lóe, cất giọng âm trầm: "Ta thì lại cho rằng, so với Tề Linh, Kim Dương Quốc các người càng có tư cách này hơn. Tuy Tề Linh có Lưu Phong Quốc hỗ trợ, thế nhưng..... Nếu chúng ta liên kết, chưa chắc không có phần thắng."



Tề Vũ đang đánh cược.



Đánh cược Vân Tiêu sẽ sợ hãi thế lực hai nước bọn họ mà không dám động thủ.



Suy cho cùng, người đàn ông này có mạnh thế nào thì thực lực chắc cũng chỉ ở cảnh giới Thần Tôn. Mà Thần Tôn Giả của hai nước cộng lại, đủ để nghiền nát hắn ta.



Tuy nhiên, Tề Vũ đã quên mất một điều quan trọng, Vân Tiêu dám ra tay giết người ngay trước mặt hoàng đế Kim Dương Quốc, thì còn có chuyện gì không dám làm?




Lúc này, không đợi đám người Tề Linh lên tiếng, Trình Lực đã tức giận xông tới tát vào mặt Tề Vũ, tiếp đó còn giơ chân đá vào ngực Tề Vũ một cước.



"Đồ ngu xuẩn! Ngươi muốn chết thì tự đi chết một mình đi! Mẹ nó, đừng có liên lụy bổn hoàng tử!"



Trình Lực tức phát run.



Liên kết với tên ngu này đối phó Tề Linh? Hắn có lá gan này sao?



Cũng không nhìn xem dưới đất có bao nhiêu xác chết Thần Tôn Giả của liên minh Tự Do? Số người còn lại của Kim Dương Quốc đủ cho đám người Tề Linh giết không?



Tề Vũ ôm ngực đứng dậy, căm giận quát lên: "Trình Lực, ngươi làm gì vậy hả? Ngươi muốn thống nhất bốn nước, ta giúp ngươi một tay, ngươi lại còn đánh ta? Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt!"




"Thứ ta đánh là đồ phế vật nhà ngươi!"



Trình Lực lại giơ chân lên lần nữa, đá Tề Vũ bay ngược ra xa. Đám thuộc hạ của Tề Vũ muốn ra tay nhưng lại bị người của Kim Dương Quốc hạ gục.



Lúc này, đối với Trình Lực mà nói, mặc kệ đối phương có phải là hoàng tử một nước hay không, hắn cũng trực tiếp lao đến trước mặt đối phương, giơ chân dẫm mạnh xuống.



"Phế vật, ngươi muốn chết thì cứ đi tìm một nơi không có ai mà chết đi, tại sao còn muốn kéo ta theo? Cái gì gọi là ta muốn thống nhất bốn nước? Đồ chó má nhà ngươi, trước giờ bổn hoàng tử chưa từng có ý nghĩ này!"



Buồn cười, cho dù hắn thật sự có ý nghĩ như vậy thì hắn cũng không dám nói ra. Mà sau khi chứng kiến bản lĩnh của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, hắn lại càng không dám nuôi mộng tưởng này nữa.




Thế giới này vốn là như vậy, cường giả vi tôn! Thực lực đối phương quá đáng sợ, đáng sợ đến mực hắn không cách nào phản kháng nổi.



Chính vì như thế, khi nghe Tề Vũ nói những lời đó, Trình Lực mới tức giận như vậy.



Tề Vũ bị đánh đến choáng váng đầu óc. Hắn còn chưa kịp làm rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã bị đánh đến hoa cả mắt.



"Ta với ngươi vốn không thù không oán, vậy mà ngươi lại muốn hãm hại ta? Hôm nay, nếu ta không đánh chết tên phế vật nhà ngươi thì ta sẽ theo họ của ngươi!"



Trước mặt Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, dám tuyên bố nói hắn muốn thống nhất bốn nước, còn bảo cùng hắn liên kết đối phó hai người kia, việc này có khác gì cố ý hãm hại hắn đâu?



Nghĩ đến đây, Trình Lực lại run rẩy cả người.



Run rẩy này không phải vì giận, mà là vì sợ hãi. Trình Lực đang lo sợ Vân Lạc Phong sẽ tin lời Tề Vũ.



"Hoàng tử, nếu còn đánh tiếp, sợ là sẽ đánh chết hắn ta thật đó."



Một người đứng sau lưng Trình Lực thấy Trình Lực không ngừng phát tiết lên người Tề Vũ, nên tốt bụng nhắc nhở một câu.



Tề Vũ tốt xấu gì cũng là hoàng tử Thiên Tề Quốc, dù thế nào cũng không thể đánh chết Tề Vũ được...



Quả nhiên, nghe nhắc nhở xong, Trình Lực liền thu chân. Hắn hung hăng trừng mắt với Tề Vũ: "Lần sau ngươi còn dám hãm hại ta nữa thì không chỉ bị đánh một trận đơn giản như vậy thôi đâu!"