Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1899: Giản An (2)




Edit: Sahara



Giản An rũ mi mắt: "Phụ thân, xin thứ cho nữ nhi khó lòng tuân theo mệnh lệnh, dù nữ nhi có xuất sắc cách mấy, Cơ Cửu Thiên cũng sẽ không coi trọng nữ nhi!"



"Tại sao?"



"Bởi vì....." Ánh mắt Giản An chợt lóe: "Bởi vì Cơ Cửu Thiên thích đàn ông!"



Giản An nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Cơ Cửu Thiên!



Nhưng, nếu nói trực tiếp với phụ thân, phụ thân chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên, chỉ có thể đổ hết mọi chuyện lên người Cơ Cửu Thiên.



Dù sao hiện tại Cơ Cửu Thiên cũng không có mặt ở Giản gia.



Giản Bác Văn cả kinh, có hơi lảo đảo mà ngồi xuống, mặt ông ta chợt xanh mét.



Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.



Đứa con gái lớn của ông ta xinh đẹp như vậy, vì lý do gì mà Cơ Cửu Thiên không thích? Dù Cơ Cửu Thiên không muốn cưới nó làm thê tử, thì chắc cũng muốn thu nó làm nữ nhân của hắn chứ?



Thế nhưng.....





Cơ Cửu Thiên lại chẳng thèm liếc mắt nhìn con gái ông ta một cái.



Trừ nguyên nhân Cơ Cửu Thiên thích đàn ông ra, Giản Bác Văn thật không tìm ra được nguyên nhân nào khác nữa.



Không có người đàn ông nào không thích mỹ nữ, các không có người đàn ông nào chống đỡ được sự mê hoặc của mỹ sắc.




"An nhi!" Giản Bác Văn nghiến răng nghiến lợi: "Con làm sao biết được chuyện này?"



Giản An nói dối mà không hề đỏ mặt: "Kỳ thực, con cũng từng muốn trở thành thê tử của Cơ Cửu Thiên, chỉ tiếc..... Cơ Cửu Thiên lại chính miệng nói với con chuyện này, cho nên con cũng chỉ có thể từ bỏ."



"Con có biết, một khi con nói ra chuyện này rồi, thì từ nay về sau con sẽ không còn địa vị gì ở Giản gia nữa?" Giản Bác Văn lạnh lùng nhìn Giản An, thần sắc vô cảm: "Mà kết cục của con, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp cho các gia tộc thế gia ở Thiên Tề Quốc mà thôi, không có người nào nguyện ý cưới một thứ nữ đâu."



Giản An cười nhạt: "Phụ thân, người có biết hai người mà nữ nhi đưa về.... Là ai không?"



Giản Bác Văn ngẩn ra, không hiểu tại sao Giản An lại đột nhiên hỏi vấn đề này.



"Vị thiếu niên kia tên là Kỳ Tô, là thiếu chủ Kỳ gia ở Lưu Phong Quốc, hơn nữa, thực lực của sư phụ Kỳ Tô là Vân Nguyệt Thanh còn rất cao cường, không hề thua kém Cơ Cửu Thiên. Phụ thân cảm thấy, người này có được không?"



Cả đời này, tâm nàng ta, chỉ thuộc về Kỳ Tô.




Nàng ta tình nguyện mạo hiểm một lần.



"Con muốn vi phụ đi đề* hôn?"



(*chỗ này trong covert là cầu hôn. Nhưng cổ đại thì thường dùng từ đề hôn, đề thân. Đề hôn, đề thân nghĩa là đề nghị kết hôn ấy.)



Giản Bác Văn không ngờ tới Giản An lại quen biết công tử đệ nhất thế gia Lưu Phong Quốc.



Nếu là Kỳ Tô, thật sự có thể mang lại lợi ích cho Giản gia....



"Không!" Giản An lắc đầu: "Tình cảm của nữ nhi, nữ nhi muốn tự mình đi tranh thủ, huống hồ, Kỳ Tô cũng không phải là người dễ dàng bị khống chế. Nếu trong lòng Kỳ Tô không có nữ nhi, huynh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý liên hôn cùng Giản gia."




Vốn dĩ sắc mặt Giản Bác Văn đang rất khó coi, nhưng sau khi nghe thấy lời này, thì liền bật cười ha hả.



"Tốt! Nếu con có thể gả vào Kỳ gia, vậy thì sau này con chính là thiên kim tiểu thư chính thống của Giản gia!"



Giản An lại rũ mắt lần nữa, khóe môi nở nụ cười chua xót.



Ý trong lời nói vừa rồi của phụ thân chính là, nếu mình không gả được vào Kỳ gia, thì sẽ không có địa vị gì ở Giản gia hết? Ngay cả nha hoàn cũng không bằng?




"Có điều....." Giản Bác Văn khẽ đảo mắt, tiếp tục nói: "Nếu như con thất bại, vậy Giản gia sẽ không có đứa con gái như con. Ngay cả mẫu thân con..... Cũng không thể giữ lại."



Uỳnh!



Giản An lập tức biến sắc, không dám tin mà ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào biểu tình tàn khốc trên mặt Giản Bác Văn.



Nàng ta không dám tin, đây là lời do chính miệng phụ thân mình nói!



Dù mẫu thân xuất thân từ gia đình bình thường, không thể mang lại lợi ích gì cho Giản gia, thế nhưng, cả đời bà ấy chỉ yêu duy nhất người đàn ông này.



Chẳng lẽ chỉ cần nàng ta thất bại, thì mẫu thân phải chết sao?



Giản An cắn cắn môi, đáy mắt ngập tràn thống khổ, lần đầu tiên nàng ta thấy hối hận vì đã tìm phụ thân nói ra chuyện này....



"Con có thể lui ra rồi!" Giản Bác Văn phất tay, lạnh lùng nói.



Giản An xoay người rời đi.