Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1586: Tiểu Trùng Trùng tham sống sợ chết




Edit: Mai



Beta: Sahara



Vì vậy, nam nhân đầu bạc tuy vẫn duy trì được diện mạo trẻ tuổi, ngay cả thân thể cũng chẳng khác mấy với thời còn niên thiếu, nhưng bởi vì hắn phải trấn phục mọi người trong Long tộc, cho nên khiến thọ mệnh của mình bị tiêu hao.



Hiện tại, hắn không còn cách nào rời khỏi Long tộc, cho nên, hắn chỉ có thể dựa vào các vị trưởng lão đi tìm lão tổ.



"Chuyện này bổn vương cũng đã suy xét qua, vì vậy mới cố ý vẽ ra bức họa của lão tổ, các ngươi dựa theo bức họa là có thể tìm được ngài."



Nam nhân đầu bạc cười thần bí, từ ống tay áo móc ra một bức hoạ cuộn tròn, trải lên trên bàn.



Bức hoạ cuộn tròn chậm rãi mở ra, lúc này, tức khắc, hình dáng của lão tổ rơi vào trong mắt tất cả trưởng lão......



Ặc......



Nói như thế nào nhỉ, hình dáng của lão tổ Long tộc, có chút ngoài dự đoán mọi người.



Chỉ thấy trên bức hoạ cuộn tròn là một con sâu nhỏ màu xanh biếc, toàn thân trong suốt, một đôi mắt to tròn thật là dễ thương. Nếu không phải đã sớm biết thân phận của nó, có lẽ tất cả mọi người sẽ nghĩ nó thật sự là một con sâu bình thường đến không thể bình thường hơn.



"Vương......" Các trưởng lão đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân đầu bạc.




"Người xác định, đây là tổ tông của Long tộc chúng ta? Sao ta nhìn như thế nào cũng không giống......"



Đâu chỉ không giống lão tổ Long tộc! Đến rồng còn chẳng giống! Sâu nhỏ như vậy, mà có thể khống chế được cả Long tộc sao?



"Năm xưa, thời điểm lão tổ còn ở Long tộc, khi ấy ta vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng được nhìn thấy lão tổ từ xa, đây xác thực là lão tổ, hơn nữa, thực lực của ngài quả thật rất là cường đại!" Ánh mắt nam nhân đầu bạc tràn đầy sùng bái cùng kính ngưỡng, biểu tình đó giống như tôn thờ vị thần trong lòng mình.



Chẳng lẽ không đúng sao? Trong lòng mỗi người Long tộc, lão tổ chính là một vị thần trong lòng bọn họ!



Một vị thần cao cao tại thượng!




"Vương...." Các trưởng lão nhìn thấy biểu tình của nam tử đầu bạc, bèn nhận lấy bức hoạ cuộn tròn, cung kính nói: "Xin vương yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ tìm được lão tổ, hơn nữa cũng sẽ đưa ngài ấy trở về!"



"Chuyện này giao cho các người, ta rất yên tâm! Chờ lão tổ trở về rồi, ta cũng có thể yên tâm mà nhắm mắt......"



Nam nhân đầu bạc hơi hơi mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói.



________



Thú thành.




Trong căn phòng cho khách, Vân Lạc Phong dựa vào vai Vân Tiêu, vui vẻ giày vò Tiểu Trùng Trùng trong lòng bàn tay.



Tiểu Trùng Trùng giận mà chẳng dám nói gì, chỉ có thể nghẹn khuất mặc cho Vân Lạc Phong chà đạp. Lúc trước, nếu không phải vì muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái kia, nên mới lập khế ước với Vân Tiêu, thì bây giờ nó cũng sẽ không bi thảm như vậy......



"Vân Tiêu, Tiểu Trùng này có lai lịch gì vậy? Vì sao nó lại ở táng Thần Sơn?" Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, ý cười không ngớt hỏi.



Ánh mắt Vân Tiêu liền nhìn sang Tiểu Trùng Trùng, mặt không cảm xúc, Vân Tiêu không nói gì cả, chỉ dùng ánh mắt thì đã đủ biểu đạt ý tứ trong đó.



Tiểu Trùng Trùng rất là ủy khuất, nó không dám phản kháng, chỉ có thể thành thật trả lời, nói: "Lúc trước, ta không cẩn thận trêu chọc phải một tên cường giả Thần cấp......"



Cường giả Thần cấp?



Vân Lạc Phong ngẩn ra, trên đại lục này thực sự có thần tồn tại?



"Thực lực tên cường giả Thần cấp kia quá khủng khiếp, ta đánh không lại nên bỏ chạy. Thế nhưng, loài rồng chúng ta cường đại như vậy, ta làm sao có thể nói cho người khác là ta đang bỏ chạy? Cho nên, ta nói với tộc nhân của ta rằng, ta trêu chọc phải tuyệt thế cường giả, vì không muốn mang đến tai họa cho mọi người, nên ta sẽ dẫn dụ tên tuyệt thế cường giả kia đi......"



Khi nói lời này, thần sắc Tiểu Trùng Trùng tràn đầy đắc ý, nó nghĩ mình quá thông minh, nên dương dương tự đắc.



"Cường giả Thần cấp kia không tìm thấy ta, nên tức giận mà phá hủy địa bàn của ta. Kỳ thực, ta đã sớm biết tính cách tên cường giả Thần cấp kia, cùng lắm thì hắn cũng chỉ đánh sập vài căn nhà mà thôi, tuyệt đối sẽ không gây thương tổn gì với tộc nhân của ta, nên ta mới yên tâm trốn đi...."