Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1518: Hàng giả kiêu ngạo (1)




Edit: Sahara



Vân Lạc Phong ngoảnh mặt làm ngơ, đạp gió nhẹ từ trên không trung đáp xuống.



Rõ ràng là khoảng cách rất xa, nhưng mọi người nhìn thấy nàng chỉ bước vài bước thì đã đứng trước mặt Quân Linh Nhi rồi.



Có lẽ là do cửu biệt trùng phùng*, nên Quân Linh Nhi rất vui, hơn nữa, từ lần đầu tiên tiếp xúc với Vân Lạc Phong thì nàng đã có cảm giác muốn được thân cận với Vân Lạc Phong, nàng cũng không biết tại sao lại như vậy?



(*cửu biệt trùng phùng: lâu ngày gặp lại.)



Trên người của thiếu nữ này dường như có một cái gì đó đã thu hút nàng.



"Vân cô nương!" Quân Huyễn cũng không để ý đến trưởng lão Thanh Lôi Tộc đang bạo nộ, ông mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong: "Cô nương là khách, ta để Linh Nhi đưa cô nương vào trong nghỉ ngơi trước, chuyện ngoài này cứ giao cho Quân gia chúng ta là được!"



Vân Lạc Phong gật đầu, nàng chỉ là vô tình chứng kiến trận chiến của Quân gia mà thôi, không có ý định nhúng tay vào! Tuy nhiên, trước khi điều tra rõ quan hệ giữa Quân gia và Quân Phượng Linh, nàng không thể để Quân Huyễn chết được, vì vậy mới bất đắc dĩ ra tay tương trợ.



"Thanh Lôi Tộc!" Quân Huyễn cười lạnh, quay đầu lại nhìn trưởng lão Thanh Lôi Tộc: "Đầu tiên là các ngươi thừa dịp sư phụ ta không có ở đây mà đến Quân gia gây chiến, sau đó lại bắt giữ huyết mạch thất lạc bên ngoài của Quân gia ta, món nợ này, ta nhất định phải thanh toán với các ngươi!"





Sắc mặt của mấy cường giả bao vây tấn công Quân gia đã sớm thất kinh, có lẽ là do không lường trước sẽ phát sinh ra tình huống thế này.



"Trưởng lão, đại sự không xong rồi!"



Đột nhiên, một giọng nói nôn nóng từ phía sau truyền đến.



Tiếp đó là một tên thuộc hạ Thanh Lôi Tộc thất tha thất thểu chạy tới, trên mặt đầy hoảng loạn: "Vừa rồi thuộc hạ nhận được tin, Phong Hỏa Tông và các đại môn phái khác đang gấp rút tiến đến đây, rất nhanh sẽ vào Quân thành!"



"Cái gì?" Gương mặt già nua của trưởng lão Thanh Lôi Tộc trắng bệch.



Nếu chỉ có người của Quân, thì dù bọn họ đánh không lại vẫn có thể chạy trốn. Nhưng nếu Phong Hỏa Tông và các đại môn phái khác kịp đến tương trợ Quân gia, thì bọn họ chắc chắn sẽ bị diệt!



"Chạy!"



Trưởng lão Thanh Lôi Tộc cắn răng hạ lệnh, sau đó lập tức nhắm thẳng hướng rời khỏi thành mà chạy.




Đáng tiếc, lão ta còn chưa kịp ra khỏi thành thì đã bị vô số bóng dáng bao vây trên không trung.



Tình cảnh này đúng với bốn chữ: chấp cánh khó thoát!



"Quân gia chủ, tại hạ đến trễ, mong Quân gia chủ đừng trách! Ha ha ha..."



Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên có diện mạo anh tuấn, giọng nói của ông ấy chứa đầy ý cười hữu hảo mà khí phách, tiếng cười vang vọng khắp bầu trời Quân gia.



Kẻ thù của Quân gia rất nhiều, nhưng người từng chịu ơn của Quân lão gia tử lại càng nhiều hơn! Bọn họ vừa nghe tin Quân gặp nguy hiểm thì liền vội vàng lên đường tiến đến, mục đích chính là muốn bảo vệ Quân gia.




"Mọi người tới rất đúng lúc! Xin giúp ta diệt trừ hết đám người này!" Quân Huyễn cũng cười đáp lại, nói.



"Xin Quân gia chủ yên tâm! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho một tên dư nghiệt nào chạy thoát!"



Vụt.. Vụt..




Nam nhân trung niên dẫn đầu kia phất tay một cái, lập tức, đám đông phía sau liền ồ ạt xông lên, triển khai công kích mãnh liệt với đám người Thanh Lôi Tộc.



Trận chiến này, thương vong vô số, máu chảy thành sông, nhưng cũng là do gieo gió gặt bão mà ra....



Bất luận cuộc chiến đang diễn ra thế nào, Vân Lạc Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn đến, nàng ung dung đi theo Quân Linh Nhi vào đại môn Quân gia.



"Linh Nhi, Dật Phi!"



Vị mỹ phụ đứng ở cửa vội vàng tiến về phía hai người Quân Linh Nhi và Hoa Dật Phi, kéo tay bọn họ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định cả hai không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bà mới nhìn đến Vân Lạc Phong, mỉm cười dịu dàng: "Cô nương, vừa rồi cũng may là nhờ có cô, cho nên phu quân ta mới còn sống!"



"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể!"



Vân Lạc Phong nhàn nhạt mỉm cười, giọng điệu không khiêm tốn, nhưng cũng chẳng kiêu ngạo, làm ngươi nghe cảm thấy rất thoải mái trong lòng.