Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1516: Ngọc bội thật giả (8)




Edit: Sahara



Tâm của Quân Linh Nhi run lên, nhìn Tào Nguyệt Cầm đầy phẫn nộ.



Nếu không phải nàng ta, Quân gia cũng không rơi vào cục diện bị động như hiện giờ, cha cũng không dùng cái chết để cứu nàng ta, nhưng nàng ta chẳng những không thấy áy náy, mà còn thốt ra được những lời như vậy?



Nếu Tào Nguyệt Cầm mà nghe thấy những lời trong lòng của Quân Linh Nhi, nhất định sẽ khịt mũi coi thường.



Áy náy?



Tại sao phải áy náy?



Dù Quân Huyễn là gia chủ Quân gia, nhưng cũng chỉ là đồ đệ của Quân lão gia tử mà thôi! Quân gia nuôi bọn họ, thì tất nhiên bọn họ phải có nhiệm vụ trả ơn, dựa vào đâu mà đòi nàng đa tạ?



"Linh Nhi, nàng ta là cháu gái của lão gia tử, chúng ta không thể làm gì khác được!"



(*Sa: lời dẫn truyện thì viết là Quân lão gia tử để phân biệt với lão gia tử của Phong tỷ, nhưng trong lời thoại, con cháu Quân gia đâu thể gọi luôn cả họ của gia gia mình nên chỉ có thể viết là lão gia tử thôi. Vì cả hai ông già đều được xưng hô là lão gia tử, nên Sa sẽ cố edit sao cho mọi người không bị lầm lẫn, có thể sẽ khác một chút với cách xưng hô trong cover, ai đọc cover rồi thì bỏ qua lỗi này nhé.)



Giọng nói của Hoa Dật Phi vang lên bên tai Quân Linh Nhi, giúp nàng hồi phục lại tinh thần từ trong cơn giận ngút trời.





Đúng vậy! Nữ nhân này là ngoại tôn nữ của gia gia! Dù mình có phẫn nộ cách mấy thì có thể làm gì được chứ? Sự đau khổ của gia gia trong bao nhiêu năm qua, nàng là người rõ ràng hơn ai hết! Sao nàng có thể đành lòng để gia gia tiếp tục chịu đựng nổi khổ nhớ nhung cháu mình?



"Cha!" Quân Linh Nhi dường như không còn xúc động như vừa rồi, đôi mắt ngập tràn hận ý nhìn đám người trước mặt cha mình: "Con xin thề, mối thù giết cha ngày hôm nay, ngày sau, con nhất định sẽ báo!"



Tất cả những thế lực đến đây ngày hôm nay, nàng không bỏ qua cho một ai hết!




"Hừ!" Trưởng lão Thanh Lôi Tộc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cảm: "Quân Huyễn, ngươi có thể động thủ hay chưa?"



Quân Huyễn từ từ nhắm hai mắt lại, một hồi lâu sau, ông mới mở mắt ra: "Dật Phi, từ nhỏ thì cháu đã có hôn ước với Linh Nhi, hai đứa tình đầu ý hợp, bây giờ, ta muốn cháu hứa với ta, sau này cháu phải toàn tâm toàn ý đối với Linh Nhi, không được cô phụ nó, không được nạp một người thiếp nào, cháu có làm được không?"



Thân là một người cha, điều bận tâm duy nhất trước khi chết, chính là con gái của mình....



"Dượng!" Hốc mắt Hoa Dật Phi đỏ lên: "Con xin thề, cả đời sẽ không cô phụ Linh Nhi, ngoài trừ muội ấy, con tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào khác."



"Tốt! Nếu vậy thì dượng an tâm rồi..."



Quân Huyễn nở nụ cười, ông giơ tay lên, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay ông, sau đó Quân Huyễn từ từ nhắm hai mắt lại...




"CHA..." Tiếng hét của Quân Linh Nhi như xé rách cả bầu trời, cả người nàng run rẩy kịch liệt. Hận ý, phẫn nộ hoàn toàn lấp đầy trái tim nhỏ bé của nàng.



Quân Huyễn muốn quay đầu lại nhìn con gái mình, nhưng ông sợ một khi nhìn rồi sẽ không đành lòng ra đi, cho nên, ông cố dằn nén xúc động muốn xoay người, đặt lưỡi kiếm lên cổ....



"Huyễn ca!"



Đột nhiên, từ trong cánh cửa của Quân gia truyền tới một giọng nữ đầy nôn nóng, làm cho cả người Quân Huyễn run lên, nhưng cuối cùng ông vẫn không hề lên tiếng đáp lại một lời nào.



Tại cửa, một vị mỹ phụ đang đứng dựa người vào đó, ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm vào Quân Huyễn, bà muốn xông tới ngăn cản phu quân, nhưng cả người lại không có chút sức nào, còn suýt nữa đã té ngã.



"Huyễn ca, đừng mà...."




Thê tử và nữ nhi, hai người từng là toàn bộ thiên hạ của Quân Huyễn, ấy thế mà giờ đây ông lại phải bất đắc dĩ từ bỏ hai người....



Chỉ vì để báo đáp ân tình của sư phụ.



"Còn chưa chịu động thủ?" Vẻ mặt trưởng lão Thanh Lôi Tộc đã mất kiên nhẫn: "Nếu ngươi còn không động thủ, ta sẽ giết nha đầu này ngay!"




"Thả con bé ra, ta sẽ lập tức tự sát!"



Quân Huyễn nhìn trưởng lão Thanh Lôi Tộc, trầm giọng nói.



Mà sau khi nói xong, rốt cuộc ông cũng có hành động...



"Quân gia này cũng thật náo nhiệt! Không biết ta có tới muộn hay không?"



(*Sa: Phong tỷ lên sàng! *tung hoa* *tung hoa*)



Đúng lúc này, một giọng nói nghe có vẻ lười biếng vang lên từ trên bầu trời, làm cho Quân Huyễn khẽ run lên, nhưng ông vẫn không hề ngẩng đầu lên nhìn, lưỡi kiếm đã rạch ra một vết máu trên cổ....



"Chỉ vì chút xíu uy hiếp mà thỏa hiệp, chẳng lẽ uy phong của gia chủ Quân gia chỉ có bấy nhiêu thôi?"



Vụt...



Nháy mắt, vô số dây đằng mọc lên vùn vụt từ mặt đất, thừa dịp Quân Huyễn còn chưa kịp phản ứng liền đoạt mất thanh kiếm trong tay ông.