Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1502: Huyền Thanh Môn tận thế (14)




"Xem ra, ta cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp này!" Trong mắt Tần Nguyệt chợt lóe lên một tia hàn quang: "Tuy rằng phương pháp này sẽ làm ta nằm trên giường một tháng trời, nhưng cũng còn tốt hơn là tiếp tục dây dưa với ả như hiện giờ."



Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt liền lấy một quả trái cây từ trong nhẫn không gian, rồi bỏ vào miệng không chút do dự. Tức khắc, thực lực Tần Nguyệt bỗng tăng cao vùn vụt, cuồng phong nổi lên bốn phía.



"Chủ nhân, cẩn thận!" Hỏa Hỏa nhìn thấy chỉ trong nháy mắt mà thực lực Tần Nguyệt đã tăng thêm rất nhiều, sắc mặt liền đại biến, nàng nhanh chóng lao tới cạnh Vân Lạc Phong, dùng cả người chắn để chắn cơn lốc do đối phương chưởng tới, trên khuôn mặt non trẻ là thần sắc cương quyết, không hề sợ hãi.



Từ một khắc đi theo Vân Lạc Phong, nàng đã sớm lường trước có một ngày xảy ra kết quả xấu nhất.



Đi theo chủ nhân, nhất định phải vào sinh ra tử, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.



Tuy nhiên, nàng không hối hận!



Một mình sống suốt bao nhiêu năm qua, nội tâm nàng luôn cô tịch, nhờ Vân Lạc Phong xuất hiện, nàng mới có được một người bằng hữu.



Chỉ cần Vân Lạc Phong được bình an, nàng có chết cũng không gì hối tiếc!



"Hỏa Hỏa!"



Ngay khi cơn lốc đến gần Hỏa Hỏa, thì bỗng có một bàn tày từ phía sau duỗi tới, kéo cả người Hỏa Hỏa vào lòng của chủ nhân bàn tay kia.





Phụt!



Máu tươi từ miệng ai đó phun ra, nhuộm đỏ y phục Hỏa Hỏa.



Hỏa Hỏa trợn tròn hai mắt, nàng nhìn bạch y thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành đang bảo vệ mình, tim bỗng nhiên run rẩy không ngừng.




"Chủ nhân!"



"Hỏa Hỏa, muội khờ quá đi!" Vân Lạc Phong nở nụ cười xinh đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người: "Ta để các người đi theo bên cạnh, không phải là muốn các người làm lá chắn, mà là để các người làm bạn bên cạnh ta suốt đời."



Vết máu trên miệng thiếu nữ đỏ đến chói mắt, giống như là mặt trời lúc hoàng hôn, đỏ rực mà tuyệt đẹp.



"Khụ khụ!" Vân Lạc Phong lại nôn máu tiếp, một đầu gối khụy mạnh xuống đất, nhưng tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu vẫn được nàng ôm chặt trong lòng như cũ, còn bản thân nàng thì như một tòa thái sơn, che chắn hết tất cả mọi công kích ở sau lưng nàng. (*Sa: đoạn này tác giả viết cứ như Vân Lạc Phong là nam 9 trong truyện ngôn tình vậy, cứ thấy sai sai!)



"Trúng một chiêu này của ta mà ngươi lại có thể không chết?" Tần Nguyệt cười lạnh, bàn tay giơ lên cao rồi nắm lại, lúc nàng ta nắm tay lại thì trong lòng bàn tay đã có thêm một thanh kiếm được huyễn hóa từ linh lực.



Vụt!




Tần Nguyệt múa may trường kiếm, tức khắc, kiếm quang như sấm, bay tới chém thẳng vào lưng Vân Lạc Phong.



Hai mắt Hỏa Hỏa co rụt lại, nàng nhìn tấm lưng đang hứng chịu từng đòn kiếm quang mà hai mắt không ngừng phun trào lửa giận.



Chết!



Đúng vậy! Chỉ có giết chết những kẻ này, mới có thể bình ổn được lửa giận trong lòng nàng.



"Cô nương, kẻ đối địch với Thánh Nữ Tộc chúng ta, đều không có kết cục tốt!" Tần Nguyệt cao ngạo hất cằm, mắt lạnh nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt kia giống như đang nhìn một tiểu nhân vật không có gì quan trọng.



Hai mắt Tô Tuấn nhiễm đầy ý cười đắc ý, còn lóe lên một tia âm ngoan.




Hừ! Chỉ bằng vào các ngươi, vĩnh viễn đều không thể đấu lại ta!



Khi kiếm quang chém tới sau lưng Vân Lạc Phong, một sợi dây đằng bỗng mọc từ mặt đất lên, uỳnh một tiếng, mạn đằng đánh tan kiếm quang.



Tần Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn đứa bé trai xuất hiện phía trước Vân Lạc Phong, mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi... Ngươi không sao cả?"




Không thể nào!



Dưới uy áp của Thần Thụ Tiên, thụ nhân này phải không còn khả năng chiến đấu mới đúng chứ?



Tại sao hắn vẫn có thể đứng dậy?



Lúc này, Tiểu Thụ đã không còn bộ dáng ngây ngô trong sáng của trước kia, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sát khí, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đầy vẻ lạnh lùng và ý muốn đồ sát tất cả.



(*Nguyên văn là lạnh lùng và túc sát: túc sát nghĩa đơn giản là giết chết hết tất cả.)



"Ngươi đả thương mẹ ta!"



"Kẻ đả thương mẫu thân, đều đáng chết!"



Giọng nói Tiểu Thụ âm âm u u, từng chữ một được gằn ra, vang vọng khắp không trung.