Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1472: Tiểu Mạch ghen (10)




Edit: Sahara



Lâm Nhược Bạch hơi chau mày.



Trước kia Lâm Nhược Bạch chỉ cảm thấy tên Tô Tuấn này làm cho nàng thấy không thoải mái, lại chưa từng phát hiện, thì ra hắn ta phiền đến như vậy!



Tô Tuấn thấy Lâm Nhược Bạch không nói gì, còn tưởng là Lâm Nhược Bạch đã đồng ý. Hắn lập tức quét mắt lạnh nhìn mọi người xung quanh, quát: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Mau cút hết cho ta!"



Mọi người vừa nghe Tô Tuấn quát, lập tức tản ra hai bên.



Bởi vì ở đây chỉ có một con đường duy nhất thông lên đỉnh núi, cho nên mọi người không có rời đi, chỉ là bày tỏ thái độ sẽ không tranh giành với người của Huyền Thanh Môn.



"Các ngươi cũng cút đi!"



Tô Tuấn lạnh lùng nhìn mấy người Nhan Khả.



Vân Lạc Phong là sư phụ Lâm Nhược Bạch, hắn không dám bảo Vân Lạc Phong cút, nhưng những người khác thì không được lưu lại.



"Hừ!"



Phó Cẩm chỉ hừ lạnh chứ không rời đi một bước.




Sắc mặt Tô Tuấn đột nhiên trầm xuống, vừa định hạ lệnh cho người Huyền Thanh Môn đuổi bọn người Phó Cẩm đi, thì một giọng nói tà khí ngút trời đột ngột vang lên, khiến bước chân của đám người Huyền Thanh Môn phải khựng lại.



"Ai dám bước tới một bước, Vân Dực, phế chân kẻ đó cho ta!"



Có lẽ hành động trước đó của Vân Dực đã làm đám người kia sợ hãi, cho nên bọn họ không dám tiến lên thêm dù chỉ là một tấc, bọn họ thật sự sợ nam nhân này sẽ phế mất chân của bọn họ....



"Các ngươi không muốn đi thì thôi!" Tô Tuấn cũng không ép buộc nữa, hắn chuyển mắt về phía Lâm Nhược Bạch: "Tiểu Bạch, nàng chờ một chút, nhanh thôi, ta sẽ lấy được trứng linh thú tặng cho nàng."



Thực lực của con Thiên Ưng này rất lợi hại, đã đạt tới cảnh giới Thánh Tôn trung giai, chỉ còn một bước ngắn nữa là đột phá đến Thánh Tôn cao giai.




Nhưng vì muốn tạo niềm vui cho Lâm Nhược Bạch, Tô Tuấn đánh phải mạo hiểm một phen.



"Các ngươi lên hết cho ta! Giết Thiên Ưng, đoạt lấy trứng linh thú!" Tô Tuấn cắn chặt răng, lạnh giọng hạ lệnh.



Ngay lập tức, người của Huyền Thanh Môn đều rút vũ khí, bắt đầu công kích về phía Thiên Ưng.



Nhìn những người này xông lên tấn công Thiên Ưng, Vân Lạc Phong lại không hề có ý ngăn cản, khóe môi nàng cong lên một độ cong tà khí, đáy mắt lập lòe tia sáng: "Tuy lúc này con Thiên Ưng kia chỉ ở cảnh giới Thánh Tôn trung giai, nhưng nó sẽ đột phá đến cao giai nhanh thôi! Hơn nữa, con Thiên Ưng kia đang mang tâm trạng bảo vệ con mình mà chiến đấu, cho nên sức chiến đấu của nó sẽ tăng lên thêm một bậc. Hành vi này của đám người Huyền Thanh Môn rõ ràng là tự tìm đường chết!"



Bất cứ ai trong thời khắc nguy nan, hay là người thân của mình gặp phải nguy hiểm cũng đều sẽ bộc phát ra lực lượng cường đại.




Linh thú cũng thế!



Mà đây còn là con linh thú đang ở ngưỡng cửa đột phá, bọn họ lại đi chiến đấu với nó, không tự tìm đường chết thì là gì?



"Ta thấy tên Tô Tuấn kia cũng không phải người tốt lành gì, lại còn dám đánh chủ ý lên người tiểu Bạch!" Tiểu Mạch hừ một tiếng: "Nên cho bọn chúng nếm thử một chút giáo huấn, để cho bọn chúng không dám dây dưa với tiểu Bạch nữa."



Kỳ thực Tiểu Mạch cũng không muốn mạng của đám người này, dù bọn chúng đánh chủ ý lên tiểu Bạch, nhưng bọn chúng cũng từng cứu tiểu Bạch.



Nếu không phải tồn tại một điểm này, thì e là Tiểu Mạch đã sớm động thủ rồi.



Thực lực của người Huyền Thanh Môn, hiển nhiên là người của những thế lực khác không thể sánh bằng. Chính vì vậy mà dù phải đối mặt với sức chiến đấu mạnh mẽ do tính bảo vệ con của Thiên Ưng, thì đám người Huyền Thanh Môn vẫn chiếm thế thượng phong. Chẳng những thế, dường như còn có khả năng bọn họ sắp giải quyết được Thiên Ưng....



Đương nhiên, đó chỉ là lúc đầu mà thôi! Dưới tâm trạng nôn nóng và phẫn nộ, Thiên Ưng đã đột phá.



Linh khí vô cùng vô tận xoay quanh cơ thể Thiên Ưng, hai cánh Thiên Ưng múa may kích động tạo ra từng trận cuồng phong, nó ngửa đầu kêu lớn một tiếng thật dài, trong tiếng kêu của nó ngập tràn phẫn nộ, đôi mắt hung tàn quay lại nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt....



"Không xong! Tại sao nó lại đột nhiên đột phá trong thời điểm này?" Sắc mặt Tô Tuấn bỗng nhiên biến đổi, trở nên trắng bệch.



"Đại công tử, nếu là vừa rồi thì chúng ta còn nắm chắc có thể đánh bại được Thiên Ưng, nhưng bây giờ nó đã đột phá, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của nó!" Một người trưởng lão lui về sau vài bước, sắc mặt khó coi mà nói.