Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1470: Tiểu Mạch ghen (8)




Edit: Sahara



"Tại sao?"



"Bọn họ nói sư phụ có lỗi, còn bắt người tạ lỗi. Sư phụ con sao có thể sai được chứ? Có sai thì cũng là đám người bọn họ sai!"



Lâm Nhược Bạch tức giận nói.



Vừa nghĩ đến đám người kia ức hiếp sư phụ, tâm tình Lâm Nhược Bạch liền rất khó chịu, ngay cả việc Tô Tuấn đối xử với nàng rất tốt suốt một năm ròng cũng bị nàng vứt ra sau đầu.



Không có cái gì quan trọng hơn so với sư phụ!



"Chuyện ta muốn hỏi con đã hết rồi! Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"



Vân Lạc Phong thu lại bộ trà, xoay người đi ra ngoài lều.



___ ___



Bên ngoài lều.



Khi mấy người Phó Cẩm nhìn thấy Vân Lạc Phong đi ra, thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên.





Bởi vì trước đó không có ai trong bọn họ nhìn thấy Tiểu Mạch, bây giờ lại đột ngột xuất hiện thêm một người, kêu bọn họ làm sao mà không thắc mắc cho được?



Tuy nhiên......



Dường như tất cả đều đã có thương lượng từ trước rồi vậy, vì thế mà không có ai hỏi ra nghi vấn trong lòng.




"Vân cô nương, người và đồ đệ của người đã nói chuyện xong rồi sao?" Nhan Khả cười hì hì bước tới hỏi: "Vậy có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"



Trong lúc bất tri bất giác*, tiểu đội bốn người bọn họ đã đặt Vân Lạc Phong vào vị trí chủ vị, ngay cả khi nào xuất phát cũng dò hỏi ý kiến của Vân Lạc Phong.



(*bất tri bất giác: không hay không biết.)



"Đi thôi!"



Vân Lạc Phong nhìn đỉnh núi cao ngất chạm mây, biểu tình dần trở nên ngưng trọng.



Ngay lúc mọi người chuẩn bị xuất phát, thì đột nhiên có một đoàn người khác đi tới, chặn đường bọn họ.



"Các ngươi muốn làm gì?" Trong giọng nói Nhan Khả có chút phẫn nộ: "Lập tức tránh ra cho chúng ta!"




Tô Tuấn không thèm nhìn đến Nhan Khả dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng ngay khoảnh khắc mà ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đến Lâm Nhược Bạch, thì lại giống như núi tuyết bị hòa tan, tràn đầy ôn nhu.



"Tiểu Bạch, ta đã hứa là sẽ bảo vệ nàng, nàng vẫn nên đến chỗ của chúng ta thì tương đối an toàn hơn."



Lúc đầu, hắn muốn cho Lâm Nhược Bạch và Vân Lạc Phong được ở chung với nhau mấy ngày, nhưng sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hắn vẫn cảm thấy để Lâm Nhược Bạch ở lại bên cạnh mình thì sẽ an tâm hơn.



Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: "Đa tạ ngươi đã hết lòng chiếu cố ta trong một năm qua, nhưng hiện tại ta đã tìm được sư phụ của mình rồi, ta muốn ở cạnh sư phụ của ta, không muốn đi cùng với Huyền Thanh Môn các người nữa."



Tô Tuấn nhíu mày, hắn vốn cho rằng sau khi hắn nói những lời này thì Lâm Nhược Bạch chắc chắn sẽ chạy ngay đến bên cạnh hắn.



Ai ngờ, nàng lại từ chối!




Nghĩ vậy, Tô Tuấn ra vẻ không quan tâm: "Nếu đã như vậy, ta cũng cưỡng cầu! Sau này nếu nàng có cần gì thì có thể đến Huyền Thanh Môn bất cứ lúc nào. Cửa lớn của Huyền Thanh Môn chúng ta vĩnh viễn luôn mở rộng vì nàng!"



Lâm Nhược Bạch bĩu môi, nếu như không có chuyện vừa rồi, có lẽ là lúc này nàng sẽ thúc đẩy cho Vân Lạc Phong đồng hành cùng đám người Tô Tuấn.



Tuy nhiên, bởi vì Huyền Thanh Môn phạm lỗi, cho nên nàng đã quyết định phân rõ giới tuyến với Huyền Thanh Môn.



"Tiểu Bạch..." Tiểu Mạch quét mắt nhìn Tô Tuấn, rồi duỗi tay nắm lấy tay Lâm Nhược Bạch: "Chúng ta đi nhanh đi! Đừng lãng phí thời gian nói chuyện với đám người này!"




Tô Tuấn lại nhíu mày lần nữa, bắn ánh mắt sắc bén về phía Tiểu Mạch.



Tên tiểu tử này chui ở đâu ra vậy? Đúng là càng nhìn càng chướng mắt, lại còn dám nắm tay tiểu Bạch.



Nếu không phải vì tiểu Bạch, hắn đã sớm hạ lệnh loạn côn đánh chết tên tiểu tử này.



"Đại ca!"



Sau khi Tô Lạc Trần nhìn thấy đám người Vân Lạc Phong rời đi rồi, mới chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Tuấn, cẩn thận hỏi: "Có phải Lâm cô nương không tính trở về Huyền Thanh Môn nữa phải không?"



"Nàng sẽ trở về!" Thái độ Tô Tuấn vô cùng tự tin: "Ta có thể cho nàng thời gian, rồi nàng sẽ trở về Huyền Thanh Môn!"



"Nhưng mà, đại ca, tên tiểu tử vừa rồi đứng bên cạnh Lâm cô nương hình như là muốn đoạt người với huynh." Trong lòng Tô Lạc Trần thấy rất khó chịu, một tên dã* tiểu tử không biết từ đâu chui ra, cũng dám đoạt người với Huyền Thanh Môn bọn họ.



(*dã: hoang dã. Đây là một từ mang tính nhục mạ. Ví dụ như dã hài tử: đứa bé hoang dã, đồ con hoang; dã nha đầu: nha đầu hoang dã; v..v..



Tuy nhiên, nếu từ dã này được nói giữa những người có quan hệ tốt với nhau, thì nó không còn mang tính nhục mạ nữa, mà là một cách mắng yêu, nói đùa hay trêu chọc vui với nhau.)