Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1455: Biến hóa của Hoàng Oanh Oanh (2)




Edit: Sahara



"Thánh Nữ thành công?"



Sự vui mừng của các trưởng lão lộ rõ hết lên mặt, một khi Thánh Nữ hoàn thành việc truyền thừa, thì đã đủ để đảm bảo sự tồn tại sau này của Vu Yêu Tộc.



"Khụ khụ!" Tộc trưởng ho khan hai tiếng, chống đỡ muốn ngồi dậy: "Đưa ta đến hậu sơn, ta muốn gặp Thánh Nữ."



"Tộc trưởng." Trưởng lão vội vàng tiến lên đỡ lấy thân mình suy yếu của tộc trưởng: "Sức khỏe của ngài hiện không tốt, ngài vẫn nên ở lại đây tịnh dưỡng là hơn, để ta đi gặp Thánh Nữ là được rồi."



"Không được!" Tộc trưởng vẫn kiên trì muốn đứng dậy: "Thánh Nữ hoàn thành truyền thừa, địa vị đã cao hơn ta, ta thân là thuộc hạ, đương nhiên phải đi bái kiến Thánh Nữ."



Nhìn thấy tộc trưởng khăng khăng làm theo ý mình, trưởng lão không thể làm gì hơn là lặng lẽ thở dài, đành đỡ tộc trưởng đi ra ngoài.



Hiện tại, thân mình tộc trưởng chao đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nam nhân từng tràn đầy khí phách đã sớm biến mất từ ba năm trước.



Hậu sơn.



Thạch môn ầm ầm mở ra, một bóng dáng hoàng y cũng theo đó mà xuất hiện, thiếu nữ kia đã không còn vẻ ngây ngô hoạt bát của ba năm trước, khuôn mặt nhỏ giờ đây lạnh lùng mà cao ngạo, trên người phát ra lực lượng cường đại, làm cho mọi người trong Vu Yêu Tộc tiến đến nghênh đón đều lần lượt quỳ xuống.



"Cung nghênh Thánh Nữ điện hạ!"



Mọi người đồng thanh hô lớn, tiếng nói vang vọng tận mây xanh, xuyên qua bầu trời, nghe đinh tai nhức óc.




"Đứng lên đi!"



Thiếu nữ vung tay, những người đang quỳ trên đất giống như bị một lực lượng mạnh mẽ vô hình kéo dậy, ngay tức khắc, trong mắt bọn họ tràn đầy sự kinh ngạc.



Thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt của năm xưa, sau khi tiếp nhận truyền thừa, hiện giờ tựa như là sâu phá kén thành bướm, cường đại vô song.



"Thánh Nữ!" Tộc trưởng được các trưởng lão dìu bước đi tới trước, trên mặt ông đầy vẻ vui mừng: "Chúc mừng Thánh Nữ truyền thừa thành công."



Hai mắt thiếu nữ đảo quanh một vòng, dừng lại trên người tộc trưởng, khuôn mặt lạnh nhạt cuối cùng cũng nở nụ cười.



"Tộc trưởng, hiện tại ta có thể vào ảo cảnh cứu Vân cô nương ra không?"




Từ nhỏ, Hoàng Oanh Oanh đã được dạy dỗ rất tốt, luôn ghi khắc bốn chữ tri ân đồ báo*. Nếu không có sự giúp đỡ của Vân Lạc Phong, nàng cũng không có ngày hôm nay, càng miễn bàn đến chuyện báo thù, nói không chừng đã sớm chết trong tay Âu Nhã rồi.



(*tri ân đồ báo: nhớ ơn và báo đáp.)



Cho nên, nàng chưa bao giờ quên, địa vị hôm nay của nàng, là nhờ Vân Lạc Phong ban cho.



Cũng chính vì thế mà khi nhận được tin Vân Lạc Phong chết, nàng mới thương tâm như vậy, không màng tất cả trở về muốn tìm tộc trưởng tính sổ, nào ngờ, tộc trưởng nói cho nàng biết, Vân Lạc Phong chưa chết, chẳng qua là do tạm thời không thể rời khỏi ảo cảnh mà thôi.



Chỉ cần nàng tiếp nhận truyền thừa thành công, thì sẽ có thể cứu được Vân Lạc Phong.




Cũng chính vì nguyên nhân này, nàng mới ngây người ở hậu sơn suốt ba năm, mục đích là để tiếp nhận truyền thừa.



"Chuyện này..." Tộc trưởng hơi ngập ngừng, cuối cùng ông vẫn quyết định nói thật: "Thánh Nữ điện hạ, hôm nay vừa xảy ra một chuyện trọng đại, ảo cảnh.... Ảo cảnh biến mất rồi!"



Ảo cảnh biến mất?



Nụ cười tươi trên mặt Hoàng Oanh Oanh cứng lại: "Sao ảo cảnh có thể biến mất được? Ông gạt ta! Ông mau đưa ta đến ảo cảnh ngay!"



"Thánh Nữ!" Tộc trưởng cười khổ: "Lời ta nói là thật, ảo cảnh thật sự đã biến mất rồi! Còn về Vân Lạc Phong... Chưa rõ sinh tử!"



Đến giờ phút này, tộc trưởng vẫn không nhắc đến chữ chết, ông chỉ hình dung bằng bốn chữ sinh tử chưa rõ mà thôi!



Thế nhưng....



Dù Hoàng Oanh Oanh ngây thơ, thì ở thời điểm này, nàng cũng hiểu bốn chữ này nói lên điều gì.



Ảo cảnh biến mất, thì sao Vân Lạc Phong có thể còn sống?



Chân Hoàng Oanh Oanh lảo đảo, lui về sau vài bước, sắc mặt nàng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy.



=== ====== ====== ====== =======