Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1367: Đi Trung Châu (2)




Editor: QR - diendanlequydon



Ban đêm.



Ánh trăng như nước.



Một trận tiếng cười ha ha ha từ ngoài cửa truyền đến.



Lăng Trần đang chợp mắt bỗng nhiên mở to đôi mắt ra ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ngoài cửa, lạnh giọng quát: “Ai?”



Dưới bóng đêm mông lung, một bóng dáng nho nhỏ đứng thẳng dưới ánh trăng, tiểu nhân nhi này giống như mới vừa tập tễnh học đi, dường như không có cách nào đứng vững nhưng mà tiếng cười tà khí kia của hắn giống như quỷ đói từ địa ngục bò ra làm cả người Lăng Trần run lên.



Ngay khi Lăng Trần muốn nhìn xem người tới là ai, vang lên một tiếng ‘xôn xao’, vô số dây mây tràn ngập toàn bộ căn phòng, trong nháy mắt buộc chặt thân thể Lăng Trần ở trên tường.



“Ở…”



Một chữ còn chưa kịp nói xong, một sợi dây mây mọc ra từ bụi mây bên cạnh, trong khoảnh khắc đâm vào trong miệng hắn.



Máu từ đỏ tươi trong miệng tràn ra, Lăng Trần đau đớn, nước mắt thiếu chút nữa cũng trào ra.



Hắn vốn định kêu cứu nhưng mà ngay cả một chữ cũng không thể nói ra chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.




“Bang!”



“Bốp bốp bốp!”



Dây mây quất mạnh vào người Lăng Trần, hơn nữa từ nhỏ Lăng Trần này đã được nuông chiều, da thịt non mịn, không bao lâu cũng đã rách da tróc thịt, máu tươi đầm đìa.



Dưới bóng đêm, hài tử béo vỗ tay của mình, cười khanh khách giống như ở trong phòng đang có một mang biểu diễn hết sức thú vị.



Phía trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu của hắn nở một nụ cười thiên chân vô tà.




“Tiểu Thụ.”



Một bóng dáng hồng y từ trên cây nhảy xuống, đứng ở bên cạnh hài tử béo: “Chúng ta cần phải đi, nếu không chủ nhân sẽ phát hiện ra sự mất tích của hai người chúng ta.”



Hài tử béo chu cái miệng nhỏ giống như còn có chút không tận hứng nhưng hắn vẫn nghe lời, tùy ý để Hỏa Hỏa giữ chặt tay nhỏ của hắn, dần dần rời khỏi biệt viện…



Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, lá chắn được thiết lập ở xung quanh cũng lập tức biến mất, hai nha hoàn đi ngang qua nơi này, nghe được trong phòng truyền ra âm thanh bạch bạch bạch đều mặt đỏ tai hồng.



“Tinh lực của công tử cũng thật là tràn đầy nhưng mà sau khi Hạ Sơ cô nương bị đuổi đi, công tử cũng không còn có lâm hạnh nữ nhân khác, không biết đêm nay là người nào may mắn như thế.”




“Chúng ta vẫn đừng nên quấy rầy công tử, để tránh phá hủy hứng thú của công tử.”



Âm thanh nói chuyện càng ngày càng xa, trong phòng Lăng Trần khóc không ra nước mắt, hắn muốn giữ hai nha hoàn lại nhưng kết quả trong yết hầu chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở như cũ…



Trên thực tế, hai nha hoàn có phản ứng như vậy cũng là có nguyên nhân.



Lúc Hạ sơ còn ở đây, mỗi đêm động tĩnh của Lăng Trần và nàng đều rất lớn giống như sợ người khác không biết hắn dư thừa tinh lực.



Ngay từ đầu, nha hoàn còn tưởng rằng đã ra chuyện gì, chạy nhanh nhảy vào trong phòng, ai ngờ đập vào mắt lại là tình cảnh không thể chịu nổi.



Từ đó về sau, mặc cho động tĩnh ở trong phòng Lăng Trần lớn như thế nào cũng không có người nào lại dám bước vào một bước…



Đặc biệt là hai nha hoàn này đều là nữ tử chưa hết sự đời bởi vậy phân biệt không nổi động tĩnh trong phòng đến từ nơi nào.



Nếu có phụ nữ ở đây lập tức có thể nghe ra, trong phòng Lăng Trần chỉ có tiếng bạch bạch bạch nhưng lại không có tiếng nữ tử rên rỉ…



Cho nên đến tận ngày hôm sau, người trong phủ Bắc Châu mới phát hiện, công tử nhà mình nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, trên người da tróc thịt bong, máu tươi từ trong miệng chảy ra, nhìn giống như người.



Cũng chính vì nguyên nhân phủ Bắc Châu gặp phải biến cố này làm cho Lăng Lực giận dữ, phái toàn bộ cao thủ truy tìm hung thủ, hơn nữa lập tức dẫn theo Lăng Trần rút lui! Không còn nhàn hạ thoải mái đi đối phó với Vân Lạc Phong nữa…