Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1355: Tiểu Bạch thức tỉnh (5)




Edit: Sahara



Sao Hồng Lăng lại không biết mục đích tới đây của đám người Bắc Châu, sau khi ông phái ngưới đi gọi Hồng Loan, thì liền ngồi chờ sẵn trong đại sảnh.



Nửa ngày sau, một nam nhân trung niên dẫn đầu đám người kia bước vào đại sảnh, xuất hiện ngay trước mặt Hồng Lăng.



Hồng Lăng đứng lên, cười ha hả: "Lăng Châu chủ, cuối cùng ông cũng tới, thật đúng lúc, ta vừa hay có chuyện cần thông báo với ông!"



Không cho Lăng Lực cơ hội mở miệng, Hồng Lăng đi thẳng vào vấn đề: "Lần này, việc liên hôn của hai Châu chúng ta, đến đây là dừng!"



"Dừng ở đây?" Con ngươi Lăng Lực trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Hồng Châu chủ, lời này của ông là có ý gì?"



"Chuyện này ông hẳn là nên đi hỏi công tử của quý Châu phủ." Hồng Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn Lăng Trần đang cúi đầu: "Ta tin hắn nhất định có thể cho ông một lời giải thích!"



Bắn ánh mắt sắc bén về phía nhi tử nhà mình, nhưng khi nhìn thấy thần sắc thống khổ của hắn, thì Lăng Lực đành thở dài.



"Hồng Châu chủ, ta muốn gặp Loan nhi!"





Hồng Lăng mỉm cười: "Ta đã phái người đi gọi nó rồi!"



Vừa dứt lời, một bóng dáng hồng y đỏ rực liền hấp tấp chạy tới, nữ tử này dung nhan tuyệt sắc, mắt phượng xinh đẹp, mày liễu, môi đỏ, lại có chút tư thái liêu nhân* khó nói thành lời.



(*liêu nhân: một từ miêu tả sự xinh đẹp.)



Từ sau khi Hồng Loan bước vào, ánh mắt Lăng Trần luôn đặt trên người nàng, không cách nào dời đi, trong ánh mắt ấy chứa đầy áy náy nồng đậm.



"Lăng Châu chủ, ngài đã đến rồi sao?" Hồng Loan dừng bước, quay sang nhìn Lăng Lực: "Ngài đến để từ hôn?"



Nghe thấy cách xưng hô của Hồng Loan đối với mình, Lăng Lực tỏ ra bất đắc dĩ thở dài: "Loan nhi, trước đây con luôn gọi ta là Lăng thúc thúc, tại sao bây giờ lại khách khí như vậy? Ta biết việc này là do nhi tử của ta làm sai, ta cố ý dẫn nó tới đây nhận lỗi! Nữ nhân tên Hạ Sơ kia ta cũng đã dẫn đến, chỉ cần con có thể nguôi giận, thì mặc tình cho con xử lý!"



Hồng Loan cười châm chọc: "Lăng Châu chủ, Lăng Trần cùng Hạ Sơ đã có quan hệ phu thê, ngài cho rằng, ta dựa vào cái gì mà phải tiếp tục tiếp nhận hắn ta?"



Sắc mặt sắc bén của Lăng Lực có chút khó coi: "Trần nhi là nam nhân, nó có một hai nữ nhân khác cũng không có gì lạ, huống chi, ta có thể cam đoan với con, sau này, trong phủ Châu chủ Bắc Châu ta tuyệt đối sẽ không có nữ nhân nào khác xuất hiện, con có thể yên tâm!"




Vì để có thể liên hôn cùng Đông Châu, lúc này Lăng Lực quả thật là đã bất chấp mọi giá.



Lăng Trần cũng không nói một lời nào.



Trải qua vụ việc Hạ Sơ, hiện tại hắn đã quyết tâm nghe theo sự an bày của phụ thân.



"Xin lỗi!" Hồng Loan nhướng mày cười: "Trời sinh ta có thói ở sạch, nam nhân người khác từng dùng qua, ta sẽ không nhận lấy!"



"HỒNG LOAN!"




Lăng Lực tức giận quát lớn.



Thế nhưng, Lăng Lực chỉ mới vừa quát được một tiếng, thì bàn tay của Hồng Lăng đã đập mạnh lên bàn, sau đó ông bắn cái nhìn sắc bén về phía Lăng Lực.



"Lăng Lực, ông muốn làm gì? Nữ nhi của ta không phải là người ông có thể hô to gọi nhỏ!"




Nghe thấy lời này, Lăng Lực liền hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn tức trong lòng, tiếp tục nói: "Loan nhi, thúc thúc hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ lại, trên thế gian này, người mà cả đời chỉ có một nữ nhân quá ít, không, hẳn là không hề tồn tại! Vì vậy mà chuyện Lăng Trần đồng ý từ nay về sau không nạp thiếp, thì đã được xem như là nam nhân tốt tuyệt chủng rồi!"



Sau khi Lăng Lực nói xong, liền cho Lăng Trần một cái liếc mắt.



Lăng Trần cũng kịp thời phản ứng, vội vàng đảm bảo: "Ta thề, chỉ cần Loan nhi chịu gả cho ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ nữ nhân nào bước chân vào phủ!"



Hắn nói là không để cho nữ nhân nào bước chân vào phủ.



Mà lời của Lăng Lực cũng là đảm bảo không nạp thiếp.



Nhưng cả hai lại không có ai nói rằng sau này Lăng Trần sẽ không đi tìm nữ nhân khác.



Một nam nhân bình thường, lại ở tách biệt hai nơi với thê tử mình, làm sao lại không có lúc có nhu cầu nam nhân? Chỉ cần Lăng Trần không nạp thiếp, thì việc tìm nữ nhân khác giải quyết nhu cầu cũng là chuyện đương nhiên....