Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1279: Diêu Mộng Kỳ hối hận (4)




Editor: hàn ánh nguyệt =.=



Lăng Hải lạnh lùng cười: "Viện trưởng đã ra mệnh lệnh, một khi ngươi đã vào Hình Sự đường, sẽ không thể để ngươi rời khỏi nữa, ngươi nói, ngươi dùng cách gì để truyền tin tức này ra ngoài? Còn nữa, nếu để cho người rời đi, chỉ sợ như vậy mới chân chính đẩy học viện lâm vào hiểm cảnh."



Ầm!



Tin tức này khiến cho thân thể Diêu Thư run lên, đột nhiên hắn bò dậy từ trên mặt đất, giống như phát điên xông lên chỗ Lăng Hải.



"Ta không tin, ta tuyệt đối không tin viện trưởng lại tàn nhẫn như vậy, tốt xấu gì ta cũng vì học viện tring thành nhiều năm như vậy, không được, ta muốn gặp viện trưởng, ngươi để cho ta gặp viện trưởng."



"Cút ngay!"



Lăng Hải tức giận quát lên một tiếng, một chưởng mạnh mẽ đẩy Diêu Thư trên người ra. hắn vỗ vỗ xiêm y, cười lạnh nói: "Diêu Thư, đây đều là phụ tử các ngươi tự làm tự chịu! Nếu không phải trước đó các ngươi đối phó với với đồ nhi của ta thì cũng sẽ không có loại kết cục này, Kim Đường chủ, viện trưởng có lệnh, cả hai người này đều không thể lưu lại!"



Dứt lời, Lăng Hải phất phất ống tay áo, xoay người đi ra ngoài.



"Phụ thân!"



Diêu Mộng Kỳ tuyệt vọng nhìn về phía Diêu Thư đang ngồi sững dưới đất, lệ rơi đầy mặt: "Người chắc chắn có biện pháp cứu con, con không muốn chết!"



Diêu Thư cười khổ một tiếng.



Tự thân hắn đã khó bảo toàn, làm sao mà cứu được Diêu Mộng Kỳ?



"Mộng Kỳ, là phụ thân đã hại con, cũng là phụ thân vô năng không thể bảo vệ con, đắc tội viện trưởng, chỉ có một con đường chết mà thôi!"



Nghe thấy lời này của Diêu Thư, trên mặt Diêu Mộng Kỳ tràn ngập tuyệt vọng.




Cho đến giờ phút này nàng mới được thể nghiệm như thế nào là hối hận...



...



Sau khi Vân Lạc Phong rời học viện, đã để cho Hồ Ly đi mua dược liệu giúp nàng, may mà dược liệu ở Tây Châu cực kỳ phong phú, không cần đến một khắc, Hồ Ly đã lấy được những dược liệu mà nàng cần ra.



Sau khi có dược liệu, nàng liền đi đến phòng bếp sắc thuốc, lại đổ giọt nước mặt của tiểu loli vào trong lọ thuốc, trong phút chốc một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, làm cho toàn thân người ta sảng khoái.



"Chủ nhân, sau khi người uống xong bát dược này, tay người có thể khôi phục rồi."



Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, hơi hơi chớp mắt, nói.




Vân Lạc Phong không có chút chần chừ nào đã đổ hết thuốc vào trong chén, một ngụm uống vào trong bụng.



Theo thuốc đi vào cơ thể, nàng thử cử động tay phải của mình, tay phải vốn không thể nhúc nhích rốt cuộc cũng có thể hành động tự nhiên rồi.



Tay nàng, xem như đã hoàn toàn hồi phục!



"Đã lâu không vận động được tay phải, khiến cho tay của ta có hơi cứng ngắc, Tiểu Mạch, ta muốn đi luyện tập một chút, khi nào Vân Tiêu trở lại ngươi nhớ gọi ta."



"Được."



Tiểu Mạch gật gật đầu: "Vân Tiêu trở về, ta sẽ thông báo cho người."



Nghe nói vậy, Vân Lạc Phong đi thẳng vào hậu viện luôn.




Nhưng mà, cho đến khi đêm xuống, Vân Tiêu mới trở về.



Vân Lạc Phong nhìn ánh mắt Vân Tiêu đầu tiền, lên tiếng hỏi: "Như thế nào? Chàng và Cơ Cửu Thiên ai thắng ai thua?"



Đối mặt với câu hỏi của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu cực kỳ thành thật trả lời: "Ngang tay!"



Ngàng tay?



"Thực lực Cơ Cửu Thiên cường đại như vậy?" Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng.



"Chủ nhân, tốt xấu gì Cơ Cửu Thiên là lão yêu quái đã sống nhiều năm như vậy, thực lực của hắn có thể không mạnh sao?"



Tiểu Mạch không biết chui ra từ chỗ nào, bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt là vẻ không biết nói gì.



Điều này cũng đúng.



So sánh với Vân Tiêu, số tuổi của Cơ Cửu Thiên đã sống quá nhiều, nếu không, Cơ gia hẳn sẽ không nói hắn là tổ tông, hắn cũng sẽ không phải là viện trưởng của học viện.



"Chủ nhân, ngày mai nhìn thấy Cơ Cửu Thiên, đừng quên yêu cầu linh hồn quả."



Con ngươi Tiểu Mạch chuyển động một vòng, Vân Lạc Phong đi tới Tây Châu học viện, việc làm này là vì linh hồn quả, hiện giờ có quan hệ này với Cơ Cửu Thiên, sao hắn có thể không lợi dụng một chút?



"Linh hồn quả?" Vân Tiêu trầm mặc hồi lâu, từ trong vạt áo lấy ra một trái cây màu đỏ, "Ngươi nói có phải là cái này hay không?"