Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1223: Ân ái triền miên nói không hết (8)




Edit: Sahara



"Ta ở chỗ này chờ nàng!"



Tim Vân Lạc Phong đột nhiên nhảy lên một cái, cô xoay người lại, ngẩng đầu nhìn vào người nam nhân trước mặt.



"Vân Tiêu, chúng ta có cần mua thêm một ít nha hoàn và đầu bếp không?"



"Không cần!" Vân Tiêu lắc đầu cười nhạt: "Có ta là đủ rồi! Không cần phải tìm thêm người dư thừa đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta!"



Nghe vậy, nụ cười bên môi Vân Lạc Phong càng ngày càng tươi hơn: "Ta rời khỏi học viện Tây Châu cũng đã hơn nửa tháng rồi. Lát nữa ta phải trở về học viện một chuyến!"



"Nơi này cách học viện cũng không xa lắm!" Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, rồi nói tiếp: "Nều có bất kỳ nguy hiểm gì, ta có thể lập tức đến cứu nàng!"



Hắn dung túng cho tất cả mọi việc làm của nàng.



Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn nguyện ý để cho nàng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.



Chỉ cần nàng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, hắn sẽ không màng tất cả mà xông vào.





"Hỏa Hỏa, Tiểu Thụ, Tiểu Mạch!"



Theo lời Vân Lạc Phong gọi, ba đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện ở trước mặt cô.



Vân Lạc Phong nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, ta cho phép mọi người tự do hoạt động. Các ngươi không cần phải ở lại trong không gian thần điển nữa. Các ngươi có thể tùy tiện ra vào nơi này.!"




"Chủ nhân, ta yêu người quá!"



Hai mắt Tiểu Mạch sáng lên, hưng phấn mà nhào về phía Vân Lạc Phong, hắn chu cái miệng nhỏ ra, định hôn lên mặt Vân Lạc Phong một cái. (*Sa: hủ dấm kế bên Tiểu Mạch ơi!)



Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, thì một bàn tay to đã duỗi tới từ phía sau túm lấy cổ áo của hắn, xách hắn ra khỏi trước mặt Vân Lạc Phong.



"Hắn cần được dạy dỗ!"



Âm thanh lãnh khốc của Vân Tiêu vang lên, bắn cái nhìn cảnh cáo về phía Tiểu Mạch đang bị hắn xách trên tay.



Lần đầu tiên, Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng hối hận vì đã thúc đẩy Vân Tiêu đến với Vân Lạc Phong.




Bởi vì nam nhân này là một hủ dấm chua vạn năm, ngay cả bản thân mình mà Vân Tiêu cũng không cho đến gần Vân Lạc Phong.



Càng khiến Tiểu Mạch đau lòng hơn chính là, Vân Lạc Phong chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi ném lại một câu: "Dạy dỗ thế nào thì tùy chàng!"



"Chủ nhân!"



Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Tiểu Mạch kinh hãi kêu lớn lên: "Người không thể trọng sắc khinh bạn như vậy được, tốt xấu gì chúng ta cũng đã làm bạn hai kiếp, người không thể bỏ rơi ta như thế!"



Mặc kệ Tiểu Mạch kêu gào thế nào, Vân Lạc Phong cũng không hề ngừng lại bước chân của mình, một đường đi thẳng ra khỏi sân viện.



Hai hàng nước mắt tuyệt vọng của Tiểu Mạch lăn dài trên má, hắn khóc đến mức nhìn cực kỳ thảm thiết: "NGƯỜI QUẢ THẬT LÀ MỘT NỮ NHÂN TRỌNG SẮC KHINH BẠN MÀ!"




Tiếng kêu gào oán thán của Tiểu Mạch xuyên thấu trời xanh, vang vọng khắp toàn bộ biệt viện, thậm chí trên đường phố vẫn nghe được tiếng kêu của hắn.



Nếu là người bình thường, có ai rảnh rỗi mà đi xen vào chuyện của người khác, nhưng cố tình luôn có một số người thích tự cho mình là đúng mà đứng ra chỉ trích người khác.



Ngay giữa lúc Vân Tiêu xách theo Tiểu Mạch định quay người trở vào nhà, thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng quát phẫn nộ bảo hắn đứng lại: "Cho dù hài tử có làm sai chuyện gì đi nữa, thì ngươi cũng không nên đánh nó như vậy. Ngươi nhìn mà xem, đứa nhỏ này đã khóc đến đáng thương vậy rồi, sao ngươi còn nhẫn tâm đánh nó nữa chứ? Ngươi rốt cuộc có phải là cha của nó không?"




Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn nữ tử thích xen vào việc của người khác đang đứng ngay trước cửa nhà mình, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng trầm xuống.



Khi ở bên cạnh Vân Lạc Phong, trước giờ Vân Tiêu không hề mang mặt nạ, cho nên, lúc này đây, một trương diện mạo tuấn mỹ lãnh khốc hoàn toàn rơi hết vào mắt của nữ tử kia.



Hai mắt nữ tử xẹt qua một tia kinh diễm, khuôn mặt kiều mỹ xinh đẹp bày ra một cảm xúc phức tạp và tiếc hận.



Phức tạp chính là, nam nhân tuấn mỹ như vậy mà lại quá hà khắc với một đứa trẻ.



Tiếc hận chính là, người xuất sắc như vậy mà đã thành thân sinh con mất rồi.



"Cút!"



Vân Tiêu không nói lời dư thừa, chỉ phun ra vỏn vẹn có một chữ mà thôi, nhưng một chữ này cũng đủ để làm nội tâm nữ tử kia chấn động, cô ta cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều tê rần.



"Ngươi không cảm thấy bản thân mình có lỗi hay sao?" nữ tử kiều mỹ thốt ra lời lẽ chính đáng: "Nó chỉ là một đứa trẻ, sao ngươi có thể ngược đãi nó như vậy được?"