Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1220: Ân ái triền miên nói không hết (5)




Edit: Sahara



Vân Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi Vân Lạc Phong, trong giọng nói từ tính chứa đầy yêu thương chiều chuộng.



"Ta không muốn để nàng mệt!"



Vân Lạc Phong nhẹ nhàng khép hai mắt lại, ở thời điểm mà Vân Tiêu đang không ngừng vận động, cô cảm thấy có một cổ linh khí đang không ngừng tăng lên trong người mình, từ từ hội tụ lại thành một dòng suối.



Dù hiện tại cô không thể đột phá, nhưng nó cũng giúp cho tu vi của cô thêm củng cố.



Đây là.... Chỗ tốt của song tu?



Hưởng thụ được chỗ tốt, khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên một độ cong trong vô thức, hai tay cô ôm lấy cổ Vân Tiêu, thân mình đón ý hùa theo người bên trên.



____



Ba ngày ba đêm.



Hai người bọn họ cơ hồ là chưa từng rời khỏi gian phòng, dường như cả hai đều muốn đem sự nhớ nhung lẫn nhau trong khoảng thời gian chia cách phát tiết ra hết.





(*cơ hồ: đồng nghĩa với từ hầu như.)



Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ ở bên ngoài phòng đợi hết một ngày một đêm, bọn họ vốn muốn trờ về không gian thần điển, nhưng lại ngại quấy rầy đến Vân Lạc Phong, cho nên chỉ đành im lặng đợi ở bên ngoài.



Hỏa Hỏa còn cho rằng, hai người kia đại chiến hết ba ngày ba đêm, Vân Tiêu ít nhiều gì cũng sẽ có chút mệt mỏi.




Thế nhưng, lúc mà Hỏa Hỏa nhìn thấy Vân Tiêu, thì hắn giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chẳng những không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần hình như còn phấn chấn hơn trước.



Đương nhiên, Hỏa Hỏa không hề biết được phần lớn nguyên nhân của việc này là do thể chất đặc biệt của hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, thời điểm mà Vân Lạc Phong hưởng thụ được chỗ tốt, thì Vân Tiêu cũng không kém hơn bao nhiêu, chẳng qua là Vân Tiêu không có phát giác ra điểm này mà thôi.



Mà cho dù không có chỗ tốt này, thì bằng vào thực lực hiện tại của Vân Tiêu, có đại chiến thêm ba trăm hiệp nữa cũng tuyệt đối không thành vấn đề.



Nếu không phải vậy, thì sao mấy nữ nhân bên cạnh các vị cường giả, người nào người nấy cũng mặt đầy hồng quang?



Nguyên nhân là do thực lực càng cường đại, thân thể cũng càng khỏe mạnh hơn, đừng nói là ba ngày ba đêm không xuống giường, cho dù có thêm ba ngày nữa thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.



"Chủ nhân, chúng ta có phải là nên xuất phát rồi không?" Hỏa Hỏa liếc nhìn Vân Lạc Phong đang được Vân Tiêu ôm ra khỏi phòng, khóe môi khẽ nở một nụ cười ái muội: "Muội biết hai người là cửu biệt trùng phùng, nhất định là muốn cùng nhau tâm sự, nhưng mà hai người đã ở trên giường hết ba ngày ba đêm rồi, hai người cũng nên suy xét một chút đến tâm trạng của những người còn độc thân như bọn muội chứ?"




Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Hỏa Hỏa, muội và Tiểu Thụ trở về không gian thần điển trước đi!"



Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền đưa cả hai trở vào không gian thần điển, rồi mới quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu.



"Có gì muốn hỏi, thì bây giờ chàng có thể hỏi được rồi!"



"Nó.... Rốt cuộc là ai?"



Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, rồi mới lên tiếng hỏi.



Nó trong miệng Vân Tiêu, hiển nhiên là đang ám chỉ Tiểu Thụ.




"Trước kia, lúc ở thành Hoàng Tuyền ta từng mua được một hạt giống, sau khi nó nẩy mầm rồi thì liền biến thành một đứa bé." Vân Lạc Phong vừa mỉm cười nhẹ nhàng vừa đáp: "Ngay sau khi chàng rời đi không lâu thì nó xuất thế, bởi vì lúc đầu nó không hế có diện mạo cụ thể, ta hình dung nó như thế nào thì nó sẽ trở thành thế ấy, cho nên, ta mới để nó biến thành bộ dáng của chàng."



Vân Tiêu rũ mắt, chăm chú ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ trước mắt, trong mắt là yêu thương vô tận.



"Phong nhi, ta rất vinh hạnh, vào thời điểm nàng hình dung ra diện mạo của nó, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là ta...."




Vân Lạc Phong cười: "Vân Tiêu, trên đời này, người có thể khiến ta nhớ nhung nhiều đến như vậy, cũng chỉ có mỗi mình chàng!"



Từ sau khi cô đi tới thế giới này, Vân Tiêu luôn đi theo bên cạnh cô, lại càng vì cô mà cam tâm tình nguyện che giấu đi hết tất cả ánh sáng của mình.



Cô phải có bao nhiêu may mắn, mới được nam nhân này yêu thương đến mức như thế chứ?



"Đi thôi, thời gian mà ta xin nghỉ cũng sắp hết rồi, chúng ta phải trở về học viện Tây Châu rồi!"



"Ta đi cùng nàng!"



Vân Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy eo Vân Lạc Phong, rũ mắt cười nhạt: "Từ giờ trở đi, nàng đi đến đâu, ta sẽ theo nàng đến đó!"



Không phải có một câu nói gọi là: lấy gà theo gà, lấy chó theo chó đó sao?



Hắn đã lựa chọn trở thành người của Vân gia, vậy nàng đi đến đâu, hắn sẽ theo nàng đi đến đó.