Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1183: Khảo hạch (5)




Edit: Sahara



Nghĩ đến Vân Lạc Phong, sương mù trong lòng mấy vị trưởng lão liền tiêu tán, trên mặt treo cao nụ cười đắc ý.



"Vẫn là vận khí mấy người chúng ta tương đối tốt, có được một thiên tài tuyệt thế làm đồ đệ, chờ đến thời điểm mà mấy trưởng lão khác biết được việc này, không biết bọn họ có hận đến mức muốn khóc hay không nữa đây, ha ha ha!"



Số lượng trưởng lão trong học viện Tây Châu không ít, chẳng qua là có một số trưởng lão không có ở lại trong trưởng lão thất, cũng chính vì như vậy mà số người biết được chuyện liên quan đến Vân Lạc Phong chỉ có mấy người Hư Không trưởng lão mà thôi.



______



Trong học viện Tây Châu, các học sinh đều được an bài trong tu luyện thất, khi đêm xuống, mọi người sẽ trở về tu luyện thất để nghỉ ngơi.



Các phòng trong tu luyện thất được chia theo các cấp bậc khác nhau, phân biệt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó, phòng chữ Hoàng là kém nhất, cũng là nơi ở của các học sinh bình thường nhất, linh khí tại nơi này cũng rất loãng. Ngược lại, phòng chữ Thiên thì lại xa hoa giống như là phòng ốc của những hộ giàu có, linh khí nồng đậm đến nỗi có thể tụ lại thành sương mù.



Học sinh được tu luyện trong phòng chữ Thiên phải nói là làm ít mà công to.



Còn về xếp hạng của các học sinh trong học viện.....



Tổng cộng được chia làm bốn bảng xếp hạng, bốn bảng xếp hạng này cũng có tên gọi là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.



Chỉ cần là học sinh mới nhập học, đều được xếp hết vào bảng chữ Hoàng, nếu muốn thăng cấp thì phải đi tìm học sinh bảng chữ Huyền mà khiêu chiến, tương tự, học sinh bảng chữ Huyền muốn thăng cấp, vậy thì phải khiêu chiến với học sinh bảng chữ Địa.



Ngoại trừ bảng chữ Hoàng là không có giới hạn số lượng học sinh ra thì mấy bảng chữ khác đều có giới hạn số lượng xếp hạng học sinh.




Bảng chữ Huyền có năm mươi người, bảng chữ Địa hai mươi người, bảng chữ Thiên là mười người. Vì vậy, một khi học sinh của bảng chữ Huyền bị học sinh bảng chữ Hoàng khiêu chiến mà chiến đấu thua cuộc, thì chẳng những sẽ bị rớt xuống bảng chữ Hoàng, mà ngay cả phòng ở trong tu luyện thất cũng bị trao đổi.



Nếu muốn quay lại xếp hạng trong bảng chữ Huyền, thì biện pháp duy nhất chính là phải bắt đầu khiêu chiến lại cùng học sinh trong bảng chữ Huyền.



Đây chính là quy định của học viện Tây Châu!



"Nơi này chính là phòng của các ngươi!"



Một học sinh của học viện Tây Châu dẫn đường cho đám người Vân Lạc Phong đi đến tu luyện thất, thần sắc vô cảm mà nói: "Nếu ba ngày sau mà các ngươi không thể thông qua khảo hạch được, vậy thì cần phải trả lại phòng và rơi khỏi học viện Tây Châu này."



An Tử Hạo ghét bỏ nhíu nhíu mày: "Không còn phòng nào tốt hơn một chút sao? Căn phòng này vừa nhỏ vừa bẩn, tiểu thư nhà ta làm sao mà ở được?"




Vị học sinh kia nhạo báng một tiếng, cất tiếng cười châm chọc: "Có chứ! Nhưng những phòng đó không phải dành cho thứ người như các ngươi ở. Các ngươi tốt nhất cứ an phận mà ở lại nơi này đi!"



Một tên hộ vệ, cộng thêm một đứa bé gái miệng còn hôi sữa, còn có một nữ tử không hề có tu vi, vậy mà bọn họ còn ghét bỏ căn phòng này kém?



Trong học viện, có người nào mà không bắt đầu từ nơi này tiến lên phía trước?



Bản thân mình cũng chưa từng oán trách một câu, bọn họ có tư cách gì mà oán trách chứ?



"Ngươi nói chuyện nên khách sáo một chút!"




An Tử Hạo có chút phẫn nộ, quay đầu lại trừng mắt nhìn vị học sinh kia.



An Tử Hạo hắn bị vũ nhục không sao, nhưng hắn quyết không để cho tiểu thư nhà mình cũng bị vũ nhục.



Ngay lúc An Tử Hạo muốn vì tiểu thư nhà mình mà tranh giành thêm một chút quyền lợi, thì chợt thấy Vân Lạc Phong đột nhiên bước tới mở cửa phòng ra, rồi thản nhiên đi vào.



Cô tự mình ngồi xuống, lấy từ trong nhẫn không gian ra một bộ ấm trà cùng lá trà, thần sắc bình tĩnh, tự mình pha trà cho chính mình, trong đôi mắt đen nhánh phẳng lặng không hề gợn sóng.



Giọng nói của An Tử Hạo cũng chợt tắt ngấm.



Vân Lạc Phong là nữ tử mà còn không chê bai hoàn cảnh trước mắt, thì một nam nhân như hắn có cái gì mà không thể nhịn được đây?



Chẳng qua....



"Tiểu thư, để người chịu ủy khuất rồi!"



An Tử Hạo cúi đầu, áy náy mà nói.



Cho dù là những ngày tháng đào vong, hắn cũng chưa từng để cho tiểu thư trải qua hoàn cảnh kém như thế này. Đối với An Tử Hạo mà nói, thì dù hắn có phải đi ăn xin đi nữa, cũng nhất định phải để cho tiểu thư có được một cuộc sống an nhàn.



Thế nhưng.... Sau khi vào học viện Tây Châu này rồi, tiểu thư vốn chưa từng chịu khổ lại phải sống trong căn phòng tồi tàn thế này.