Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1122: Vân Lạc Phong phẫn nộ (4)




Edit: Sahara



"Nam Cung Vân Dật, ngươi muốn chết?"



Cái nhìn của Nam Cung Vân Dật khiến Nam Cung Lam cảm thấy đau đớn khó chịu, tay của cô ta chỉ cần tăng thêm một chút lực, là sẽ cắt đứt lưỡi Nam Cung Vân Dật ngay lập tức.



Rầm!



Đúng ngay vào lúc này, cửa đại lao bỗng bị một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh cho văng ra, khiến Nam Cung Lam giật mình mà run lên một cái, chủy thủ trong tay cũng không thể nắm chặt được nữa.



"Ngươi.... Ngươi là...."



Nam Cung Lam giận dữ quay phắt đầu lại, vừa định lên tiếng quát mắng, thì lại trông thấy Trà Sữa cùng chuột hậu bất thình lình xuất hiện ở ngay cửa đại lao, làm cô ta sợ đến mức thất kinh hồn vía: "Các ngươi.... Sao các ngươi lại ở chỗ này?"



Nam Cung Lam hiển nhiên là không thể nào mà không biết hai người này chính là người bên cạnh Vân Lạc Phong.





Điều khiến cô ta nghĩ không thông chính là, tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây?



Nam Cung Vân Dật nghe thấy giọng nói run sợ của Nam Cung Lam, liền nâng đôi con ngươi mệt mỏi lên mà nhìn, khi thấy người đến là Trà Sữa và chuột hậu, tâm tình của hắn, trong tích tắc liền được thả lỏng....



Vân Lạc Phong.... Tới?



Đúng vậy, nhất định là hảo huynh đệ của hắn đã tới, cho nên hai thuộc hạ của cô ấy mới có thể xuất hiện ở nơi này.



"Tiểu Bạch!"



Trà Sữa liếc mắt một cái liền thấy ngay được Lâm Nhược Bạch đang bị đinh sắt đóng lên trên tường, ngay lập tức chạy tới bên cạnh Lâm Nhược Bạch, thần sắc nôn nóng gấp gáp không thôi: "Mấy cây đinh ghim lên người tiểu Bạch tương đối đặc biệt, nếu chúng ta mạnh mẽ rút chúng ra, nói không chừng sẽ khiến cho tiểu Bạch hồn phi phách tán. Không được! Việc này cần phải do đích thân chủ nhân đến làm, mới có thể cứu được tiểu Bạch."



Chuột hậu không đáp lại lời Trà Sữa, mắt phượng lạnh lùng cao ngạo liếc nhìn về phía Nam Cung Lam: "Ngươi nên chuẩn bị cho tốt mà nghênh đón lửa giận của chủ nhân ta đi!"




Nam Cung Lam có hơi biến sắc, nhưng vẫn cứng cổ hừ một tiếng: "Tam đại gia tộc chúng ta có các tổ trưởng lão bảo hộ, Vân Lạc Phong thì có là cái thá gì chứ? Ả căn bản không phải là đối thủ của các tổ trưởng lão!"



"Chuột hậu!" mắt thấy chuột hậu hé miệng định nói tiếp gì đó, Trà Sữa liền lập tức bước tới cạnh bà để ngăn lại: "Tình trạng hiện tại của tiểu Bạch rất kém, linh hồn của tiểu Bạch bị mấy cây đinh kia làm cho vô cùng suy yếu, nếu như còn chậm trễ kéo dài, e là đến lúc muốn cứu thì không thể cứu được nữa mất. Chúng ta cần phải lập tức đi tìm chủ nhân ngay."



"Ngoài ra.... " Trà Sữa chỉ chỉ vào Nam Cung Vân Dật đang nằm trên mặt đất: "Tên gia hỏa này là bằng hữu của chủ nhân, con khiên hắn theo, còn người thì bắt nữ nhân này lại đem giao cho chủ nhân định đoạt!"



Nói xong lời này, Trà Sữa liền đi về phía Nam Cung Vân Dật lúc này trên người toàn là máu. Sau khi quan sát một lượt thương thế trên người Nam Cung Vân Dật, khuôn mặt của Trà Sữa lập tức biến sắc.



"Cột sống gãy, xương đùi vỡ nát, ngũ tạng lục phủ bị tổn hại, thương thế rất nặng, cũng còn may là y thuật của chủ nhân chúng ta cao minh, hẳn là có thể chữa khỏi được cho hắn. Nếu đổi lại thành người khác, cho dù có nhặt lại được cái mạng giúp hắn, thì hắn cũng chỉ có thể làm một phế nhân mà thôi!"




Trà Sữa ngồi xổm xuống, dễ dàng đem cả người Nam Cung Vân Dật vác lên vai mà khiêng đi.



Bị tra tấn hành hạ suốt từ này đến giờ, Nam Cung Vân Dật đã ráng kiềm chế không kêu rên trước mặt Nam Cung Lam, thế nhưng khi bị Trà Sữa khiêng lên, hắn lại không nhịn được mà hít sâu một ngụm khí lạnh, dùng giọng nói cực kỳ suy yếu để hỏi: "Ngươi có thể nhẹ tay một chút được hay không?"




"Không thể!" Trà Sữa hừ một tiếng: "Ai bảo ngươi ngu đến mức độ như vậy làm gì? Đơn thương độc mã mà cũng dám đối đầu với Nam Cung gia."



Nam Cung Vân Dật cười khổ một tiếng: "Ta cũng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện này mà, ta vừa mới về tới Nam Cung gia, thì đã bị bọn họ bắt nhốt lại mất tiêu rồi!"



Vốn dĩ Nam Cung Vân Dật hắn nghe nói người của tam đại gia tộc bắt đi đồ đệ của Vân Lạc Phong, cho nên mới trở về để xem xét tình hình, ai mà ngờ được, bản thân mới bước chân vào nhà thì đã bị gán cho hai chữ nghiệt chủng...



"Lần sau mà còn xảy ra những chuyện tương tự thế này, thì ngươi cứ ở yên một chỗ chờ chủ nhân của ta tới là được, đừng có ham thể hiện bản thân!"



Trà Sữa trừng mắt nhìn, rồi nâng tay còn lại lên vỗ mạnh vào lưng của Nam Cung Vân Dật: "Cái chỗ đau này, là để cho ngươi nhớ rõ bài học ngày hôm nay lâu một chút!"



Tuy nhiên lời nói của Trà Sữa không có một chút khách khí nào, nhưng Nam Cung Vân Dật vẫn nghe ra được sự quan tâm trong đó, khóe môi hắn không nhịn được mà gợi lên một nụ cười.



"Đồ đệ yêu quý cùng hảo bằng hữu của chủ nhân nhà ta đều bị một tay ngươi đả thương...." chuột hậu chậm rãi bước tới bên cạnh Nam Cung Lam: "Cho nên, dù ngươi có một trăm cái mạng, thì cũng không đủ cho ngươi chết!"