Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1065: Chen ngang? (5)




Edit: Sahara



Tựa như sét đánh giữa trời quang, thân mình của Mộ Sở run lên, giống như là vừa bị sét đánh trúng vậy.



Nữ tử này chính là tháp chủ Y Tháp?



Ông trời ơi, vừa rồi hắn lại dám kêu tháp chủ Y Tháp đừng có chen ngang.



Nhớ lại những hành vi của mình trước đó, Mộ Sở thật sự là muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.



Vân Lạc Phong nhướng mày, quét ánh mắt tà khí về phía Mộ Sở: "Ngươi chỉ có thời gian nửa tháng, còn không mau lên đường?"



Vừa nghe xong câu này, Mộ Sở không hề chần chừ, vội vàng đẩy cửa phòng mở ra rồi chạy nhanh như bay xuống tầng dưới. Lúc này hắn phải tranh thủ từng giây một, nếu không, lỡ như khi ấy hắn về trễ dù chỉ một canh giờ, khiến cho Vân Lạc Phong đổi ý thì biết phải làm sao?



Suy cho cùng, Y Tháp đã là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn rồi, hắn tuyệt đối không thể đánh mất cơ hội này được!



"Vân cô nương!"



Sau khi Mộ Sở đi khỏi, Thanh Mộc mới từ bên ngoài đi vào, ông cười ha ha mấy tiếng rồi mới nói: "À không đúng, sau này không nên gọi là Vân cô nương nữa, mà nên gọi là tháp chủ mới đúng!"





Vân Lạc Phong phất tay một cái: "Không quan trọng, ông cứ gọi ta như trước đây là được rồi! Ngoài ra, ta muốn nhờ ông đi điều tra một người!"



"Ai?"



"Đại tiểu thư Âu gia!"




_____



Tốc độ làm việc của Thanh Mộc rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian thì đã tra xét xong mọi chuyện về đại tiểu thư Âu gia.



Mà lúc này, Vân Lạc Phong đã rời khỏi Y Tháp, trở lại căn nhà mà Thanh Mộc đã mua khi bọn họ vừa tới Tây thành.



"Đại tiểu thư Âu gia này tên là Âu Nhã, được ca tụng là đệ nhất thiên tài trong Vô Tận Thành. Diện mạo của Âu Nhã không xinh đẹp bằng Nam Cung Lam của Nam Cung gia, nhiều nhất thì cũng chỉ được xem là một giai nhân thanh tú. Thế nhưng cô ta lại là tình nương trong mộng của vô số nam nhân Vô Tận Thành!"



"Khí chất cao quý điển nhã của Âu Nhã cũng hấp dẫn rất nhiều người! Nghe nói, từng có không ít nam nhân đánh nhau vì Âu Nhã!"



Vân Lạc Phong nhíu mày: "Cái ta muốn biết không phải là những thứ này, cái ta muốn biết là về nhân phẩm của cô ta!"




"Việc này...." Thanh Mộc chần chừ một hồi lâu: "Việc này tạm thời lão hủ còn chưa biết! Những việc mà chúng ta tra được đều là những thứ mà Âu Nhã biểu hiện ra bên ngoài. Tháp chủ, người muốn điều tra Âu Nhã này để làm gì?"



Vân Lạc Phong cười một tiếng: "Cũng không có gì! Ta có một người bằng hữu coi trọng Âu Nhã, cho nên ta mới muốn tìm hiểu tình huống một chút mà thôi! À phải, ông có nghe nói đến chuyện tình giữa Nam Cung Vân Dật và Âu Nhã hay không?"



Thanh Mộc nhìn Vân Lạc Phong đầy cổ quái, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.



"Nam Cung Vân Dật thích Âu Nhã, đây là chuyện mà ai ai trong Vô Tận Thành này đều biết. Nhưng Âu Nhã thì chưa bao giờ tỏ rõ thái độ, không có đồng ý, cũng không có cự tuyệt. Lão hủ cũng không biết tình huống thật sự là như thế nào."



Không tỏ rõ thái độ?



Nếu không tỏ rõ thái độ, thì chính là biến tướng của việc cự tuyệt!




Xem ra sau khi đi tới đại lục này, đường tình của Nam Cung Vân Dật vẫn đầy chông gai như cũ....



Ngay lúc mà Vân Lạc Phong muốn tiếp tục tìm hiểu mọi chuyện thêm một chút nữa, thì một giọng nói quen thuộc từ phía ngoài cửa đột ngột vọng vào.



"Vân Lạc Phong, ta tìm ngươi thật là không dễ dàng gì mà! Bây giờ ta đã tới rồi, ngươi còn không mau mau ra nghênh tiếp ta?"




Vân Lạc Phong nhướng mày: "Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Thanh Mộc, ta đi gặp cố nhân một chút!"



Thanh Mộc sờ sờ đầu, Tào Tháo? Tào Tháo này là người phương nào? Là cố nhân của tháp chủ à?



_____



Bên trong đại môn biệt viện.



Từ xa thì Vân Lạc Phong đã nhìn thấy nam nhân đang nhanh chân bước về phía mình, ý cười nơi đáy mắt cũng dần dần nở rộng, cô tiến tới trước đón: "Nam Cung, làm sao mà ngươi tìm được chỗ này?"



Nam Cung Vân Dật lớn tiếng cười ha hả, dùng tay hất tóc mái trên thái dương ra sau một cách cực kỳ soái khí: "Bổn thiếu gia ta là người nào chứ? Bấm tay tính toán một chút, thì đã tính ra được chỗ ở của ngươi rồi!"



"Phải không? Vậy ngươi có tính ra được hôm nay ngươi sẽ bị té ngã hay không?" Vân Lạc Phong híp híp nửa mắt, cong môi cười vô cùng gian xảo.



"Buồn cười, bổn thiếu gia làm sao có thể té ngã được chứ?"