Edit: Sahara
"Mạnh?" Lâm Nhược Bạch bỗng nhiên cười, tiếng cười nghe có chút thê lương: "Không! Muội một chút cũng không có mạnh! Nếu muội thật sự mạnh, thì sao không thể giải quyết được kẻ địch trước mắt này chứ? Làm sao lại kéo chân sau của mọi người?"
"Nhưng mà muội không muốn thua...." Lâm Nhược Bạch hơi hơi nâng lên khuôn mặt nhỏ kiều tiếu đáng yêu: "Muội không muốn để cho người khác nói, một sư phụ cường đại, mà lại thu nhận một đồ đệ vô dụng như thế! Vì sư phụ, cho dù chỉ có một tia hy vọng, thì muội cũng phải giành được chiến thắng!"
Toàn bộ hội trường chợt trở nên tĩnh lặng, tất cả những thiên tài của chư quốc đều dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Lâm Nhược Bạch.
Tiểu cô nương này.... Bất quá chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, mà đã có được khí phách mạnh mẽ như vậy rồi. Cho dù trận chiến này cô ấy có thất bại, thì chỉ bằng vào tinh thần này của cô ấy cũng đủ để khiến cho mọi người phải chấn động và khâm phục.
"Hy vọng?" Trịnh Nhạc Sinh chậm rãi đi đến bên người Lâm Nhược Bạch, hơi hơi rũ tầm mắt xuống, cố tình hạ thấp giọng mà nói: "Ngươi đã không còn hy vọng gì rồi.... Ngoài ra, hiện tại ta cũng thuận tiện nói cho ngươi biết, đám người Thiên Vân Quốc các ngươi, một kẻ cũng đừng hòng rời khỏi được nơi đây. Đặc biệt là ả nữ nhân được gọi là Vân Lạc Phong kia, lớn lên trông cũng không tệ, nếu bắt được ả ta, chắc chắn sẽ sung vào quân doanh để làm quân kỹ*(kỹ nữ trong quân đội). Đến khi ấy, các tướng sĩ ở biên cảnh xem như là có phúc hưởng thụ, ha ha ha..."
Đương nhiên, những lời này chẳng qua là Trịnh Nhạc Sinh cố ý dùng để đả kích Lâm Nhược Bạch. Trên thực tế, dù Thiên Hồi Đế Quốc có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không thể làm ra chuyện trắng trợn cưỡng bắt thiên tài của chư quốc, nếu không, sẽ lập tức dẫn đến sự phẫn nộ của chư quốc.
Cho dù là hai đế quốc xếp hạng phía trước, cũng không dám làm ra những chuyện như vậy.
Đáng tiếc, Lâm Nhược Bạch trời sinh bản tính đơn thuần, luôn luôn dễ dàng tin tưởng những gì người khác nói, cho nên, sau khi nghe thấy những lời này, cô hoàn toàn phẫn nộ, đánh mạnh một quyền lên ngực Trịnh Nhạc Sinh.
Trịnh Nhạc Sinh dễ dàng bắt được cánh tay Lâm Nhược Bạch, rồi cười lạnh một tiếng: "Tức giận sao? Không, ta không chỉ làm vậy thôi đâu. Mấy tên bằng hữu của ngươi, một tên Thiên Hồi Đế Quốc của ta cũng không lưu lại."
Lâm Nhược Bạch tức đến cả người run rẩy, phun ngay một ngụm nước bọt lên mặt của Trịnh Nhạc Sinh, phẫn nộ mà quát: "Ngươi là tên đê tiện vô sỉ!"
Con ngươi của Trịnh Nhạc Sinh trầm xuống, đưa tay sờ lấy bãi nước bọt trên mặt mình, ánh mắt âm trầm như dao nhỏ bắn lên người Lâm Nhược Bạch.
"Một con nha đầu hoang không có gia giáo như ngươi, đoán chừng cũng là cái thứ có cha sinh mà không có mẹ dạy!"
Thân mình Lâm Nhược Bạch bỗng cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến không còn một giọt máu.
Đôi đồng tử từ từ co rút lại, tay chân chợt lạnh băng.
Mẹ?
Cô đúng thật là không có mẹ.... Bởi vì mẹ của cô...... Đã bị bọn người xấu bắt đi mất rồi.
Bất quá, bất cứ kẻ nào dám gọi cô là con hoang, đều đáng chết!
Trên lôi đài, cuồng phong chợt nổi, tiểu cô nương đang đứng ở trung tâm lôi đài từ từ ngẩng đầu lên, đôi con ngươi của cô lúc này đã biến thành màu đỏ, bắn ra những tia sáng đỏ yêu dị.
Cùng lúc đó, thực lực của cô cũng không ngừng tăng lên, từ Địa Linh Giả cao giai đột phá lên Thiên Linh Giả, lại từ Thiên Linh Giả sơ giai đột phá tiếp lên trung giai, cuối cùng dừng lại ở cao giai.
Chỉ trong nháy mắt, thực lực của Lâm Nhược Bạch đã tăng lên ba cấp, khiến người chung quanh đều trợn tròn hai mắt.
Trịnh Nhạc Sinh ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên mà nhìn Lâm Nhược Bạch đang đứng trước mặt, mồ hôi lạnh từ trên trán ứa ra, cắn răng mà nói: "Lâm Nhược Bạch, ngươi đừng tưởng dùng bí thuật gì đó mạnh mẽ tăng lên thực lực của mình thì có thể chiến thắng được ta! Suy cho cùng, hành động mượn ngoại vật để đột phá này của ngươi chẳng khác nào đầu cơ trục lợi, mà ta lại là người tu luyện đến nơi đến chốn, cho nên, ngươi không thể nào đánh thắng ta được."
Lâm Nhược Bạch giống như là không có nghe thấy lời của Trịnh Nhạc Sinh nói, đôi con ngươi lộ ra hồng quang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta.
"Ngươi hẳn nên chết!"
Máu..... Từ trên thân thể Lâm Nhược Bạch chảy xuôi xuống dưới, toàn bộ y phục của Lâm Nhược Bạch sớm đã bị nhuộm đỏ bởi máu của chính mình, cũng giống như màu đỏ của đôi mắt cô.