Đối với nhiều người, ký ức về đại học không rõ ràng bằng thời trung học.
Với Từ Vân Ni cũng vậy, những gì cô nhớ về “đại học” thực ra chẳng nhiều, chủ yếu là việc học thuộc lòng và chuẩn bị cho các kỳ thi.
Những gì cô nhớ kỹ hơn lại là những chuyện bên lề.
Không cách nào khác, những chuyện đó mới thú vị hơn.
Lần thứ hai Thời Quyết đến tìm cô không còn gấp gáp như lần đầu. Lần này cậu ở lại năm ngày, mấy ngày đầu, Từ Vân Ni cố gắng nghe theo mọi sắp xếp của cậu, nhưng rồi cô phát hiện có vẻ không ổn lắm.
Thời Quyết không có kế hoạch gì cụ thể, mọi sắp xếp của cậu chủ yếu là ra ngoài ăn uống, thỉnh thoảng xem phim, đi dạo, rồi lại uống rượu, sau đó là lên giường.
Họ ngày càng phối hợp ăn ý.
Vì phối hợp ăn ý nên thời gian họ ở trên giường cũng càng dài hơn.
Giống như những đứa trẻ lần đầu nếm trái cấm, họ chìm đắm trong sự hoang lạc, lý trí của Từ Vân Ni nhắc nhở cô rằng không nên sống như thế, nhưng tình cảm và nhu cầu sinh lý lại bảo cô rằng Thời Quyết chỉ đến vài ngày, phải tận dụng thật tốt.
Vào một buổi sáng, cô mơ màng mở mắt ra, bị ánh sáng làm chói mắt vì họ đã quên kéo rèm trước khi ngủ, lúc này trời đã sáng rõ. Từ Vân Ni nheo mắt nhìn xa xăm, rồi quay lại nhìn cậu thanh niên đang ngủ bên cạnh, Thời Quyết thích đeo bịt mắt khi ngủ để che thời gian và ngủ đến khi trời đất đảo lộn.
Từ Vân Ni lấy điện thoại ra xem, đột nhiên giật mình.
Cô cứ nghĩ mới ngày đầu tiên, hóa ra đã là ngày thứ tư rồi.
Họ chỉ cần ở bên nhau, ngoài việc ra ngoài ăn hai bữa tối, xem một bộ phim, thì phần lớn thời gian đều ở trên giường.
Từ Vân Ni bất giác toát mồ hôi lạnh.
Như vậy liệu ổn không?
Có phải đang đùa giỡn quá mức không?
Khi Thời Quyết tỉnh dậy, Từ Vân Ni đã mặc quần áo chỉnh tề, cậu ngáp dài định đi vào nhà vệ sinh thì bỗng nói: “… Em phải đi học à? Hôm nay chẳng phải là Chủ nhật sao?”
Từ Vân Ni nói: “Là Chủ nhật, nhưng hôm nay chúng mình phải ra ngoài.”
Cậu bước qua bên cô, đến ôm cô rồi dụi vài cái.
Lại không ổn nữa.
Từ Vân Ni nắm lấy tay cậu, cô nhắc lại: “Lớp trưởng, hôm nay chúng mình phải ra ngoài.”
Cậu nghiêng đầu, chiếc bịt mắt vẫn dính trên trán, tóc trên trán cậu dựng hết cả lên, trông như một phi công đang mơ màng.
“Ra ngoài làm gì?” Giọng cậu vừa mới ngủ dậy, mang theo cảm giác ấm áp như bong bóng xà phòng.
Cô nói đơn giản ra ngoài để thay đổi không khí, đừng cứ ở mãi trên giường thì có vẻ hơi mất hứng, nên Từ Vân Ni tạm nghĩ ra lý do, cô nói: “Em muốn mua một cái máy pha cà phê loại nhỏ.”
Cậu ừ một tiếng, nói: “Vậy để anh đi tắm…”
Cuối cùng họ cũng ra ngoài.
Họ đón taxi ở ngã tư, Thời Quyết ngậm điếu thuốc, vươn vai thật dài.
Cậu lẩm bẩm: “Em gần vắt kiệt sức của anh rồi…”
Từ Vân Ni nói với cậu: “Làm ơn đừng nói thế này ở chỗ công cộng.”
Thời Quyết liếc nhìn cô, thấy cô đang chăm chú xem ghi chú trong điện thoại, có vẻ như cô đang chuẩn bị sắp xếp lịch trình của mình, cậu lại ngáp dài.
Họ đi đến một cửa hàng nội thất.
Việc mua máy pha cà phê chỉ là cái cớ để ra ngoài, chủ yếu là Từ Vân Ni muốn đi dạo một chút.
Hai người vừa đi vừa ngắm, kết quả là Từ Vân Ni chưa chọn được máy pha cà phê thì Thời Quyết đã bị một bộ đồ nội thất thu hút sự chú ý.
Qua cửa kính, hai chiếc ghế da bóng cổ điển màu nâu, với ánh sáng trầm ấm thanh lịch, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ cứng, trên đó đặt một bình hoa và những bông hoa tươi.
Thời Quyết đút tay vào túi đứng nhìn một lúc rồi vào cửa hàng hỏi mua, cậu lập tức thanh toán và hẹn họ giao hàng vào buổi chiều.
Bộ ghế sofa này vừa mua đã kích thích hứng thú mua sắm của Thời Quyết.
Cậu lại đi mua rèm cửa, loại rèm hai lớp dài đến sàn, màu xanh ô-liu và một tủ lạnh mini.
Cuối cùng cậu kéo cô đi mua máy pha cà phê, chọn một chiếc không có nhiều chức năng nhưng đủ đẹp mắt.
Họ dành cả ngày hôm đó để trang trí nội thất.
Buổi chiều về đến căn hộ, Thời Quyết liên lạc với thợ giao hàng, mọi thứ đều được chuyển đến rồi cậu tự mình lắp đặt mọi thứ.
Không cần đến người lắp đặt, Thời Quyết tự mình làm tất cả.
Cậu lắp rèm mới, rồi đặt hai chiếc ghế sofa bên cửa sổ, chiếc bàn nhỏ mà trước đây ở phòng trưng bày đặt hoa giờ đây được cậu dùng để đặt rượu, ly thủy tinh và gạt tàn thuốc.
Trong những năm tiếp theo, Thời Quyết đã sáng tác rất nhiều bản nhạc ngay trên chiếc ghế sofa này.
Từ Vân Ni nhìn quanh căn phòng nhỏ này và nói: “Lớp trưởng, anh nên đến đây thường xuyên hơn, nếu không chỗ này sẽ chỉ là của riêng em thôi.”
Cậu cười nhẹ.
Trong căn hộ nhỏ đã có nhiều đồ đạc, nhưng vẫn chưa đạt đến trạng thái hoàn chỉnh.
Vài năm sau, khi Vi Vi đến để thu hồi căn hộ này, cô bước vào và bị choáng ngợp bởi sự tinh tế của tổ ấm này. Sự “tinh tế” này không phải là sự tỉ mỉ được chăm chút một cách cẩn thận của một căn hộ mẫu, mà ở mỗi góc, đều có thể cảm nhận được sự chăm chút của người ở.
Đối với Từ Vân Ni, ký ức về đại học, những gì cô trải qua ngoài trường học còn sâu sắc hơn nhiều so với trong trường.
Cuối tháng Mười Hai, Thời Quyết lại tham gia kỳ thi nghệ thuật, Từ Vân Ni cũng bước vào tuần thi cuối kỳ.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng đến.
Từ Vân Ni nghỉ học về nhà và quấn quýt với Thời Quyết vài ngày, sau đó bắt đầu hẹn gặp mọi người để ăn uống.
Cô hẹn gặp trước là Kiều Văn Đào và Vương Lệ Oánh.
Thật trùng hợp, Vương Lệ Oánh cũng học ngành luật, còn Kiều Văn Đào thì học ngành kỹ thuật cơ khí, họ gặp nhau nửa ngày, mỗi người kể về những chuyện đã xảy ra ở đại học.
Sau đó, Từ Vân Ni lại hẹn gặp Đinh Khả Manh.
Đinh Khả Manh học một trường nghệ thuật hạng hai, ngành thiết kế, nhưng công việc chính của cô nàng vẫn không thay đổi, thỉnh thoảng lại đăng vài bức ảnh cá nhân lên mạng để bán đấu giá.
Đinh Khả Manh mặc áo khoác ngắn, đội mũ len, trông vẫn như ngày nào, một vẻ ngây thơ không hại ai.
Hai người ăn xong rồi đi cà phê nói chuyện.
Từ Vân Ni kể chuyện của cô và Thời Quyết cho Đinh Khả Manh nghe, Đinh Khả Manh nghe xong suýt bị sặc.
“Ôi trời, cuối cùng cậu cũng sa ngã rồi!” Đinh Khả Manh đau khổ thốt lên, “Sao cậu không nghe lời mình chứ!”
Từ Vân Ni nói: “Không nghiêm trọng đến thế mà.”
“Chậc.” Đinh Khả Manh chỉ vào cô, “Mình nói với cậu rồi, Thời Quyết ấy à, mình vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu, cậu ta chắc chắn sẽ gia nhập ngành này.”
“Gia nhập thì sao, người làm nghệ thuật không được yêu à?”
“Sao lại không? Quá được luôn ấy chứ, trong giới này đầy rẫy những mối tình bí mật, nếu gặp phải người biết quản lý thời gian giỏi thì một chàng trai có thể có nhiều cô bạn gái, xem cậu xử lý thế nào thôi.”
Từ Vân Ni đặt cốc cà phê xuống, cô hơi nghiêng người về phía trước, cười nói: “Này cô Đinh, đừng có dội gáo nước lạnh chứ, bọn mình chỉ nói chuyện phiếm thôi. Mình thấy cậu có đăng ảnh A Kinh trên trang cá nhân đúng không?”
“Có đăng, sao? Cậu theo dõi cậu ta à?”
“Không, mình chỉ hỏi thôi, cậu ta nổi lắm à?”
Đinh Khả Manh nói chưa tính là nổi tiếng, chỉ là trước đây cậu ta từng tham gia một chương trình, công ty đầu tư khá nhiều, lại chọn được kịch bản tốt, cậu ta cũng nỗ lực hết mình nên mới thu hút được chút tiếng tăm.
“Nhưng cũng không lâu dài đâu.” Đinh Khả Manh vẫy tay, “Người này hoàn toàn không có dáng vẻ sẽ nổi bật, đoán chừng chỉ nổi một hai năm thôi.” Nói rồi, cô nàng chỉ vào Từ Vân Ni, “Bạn trai của cậu mới thật sự là người có tương lai sáng chói.”
Sau khi gặp Đinh Khả Manh, Từ Vân Ni lại hẹn gặp Vương Thái Lâm.
Lần này Thời Quyết cũng đi cùng.
Từ Vân Ni và Vương Thái Lâm vẫn luôn giữ liên lạc, cô vẫn còn nằm trong bảng xếp hạng của phòng livestream của cậu ta, dù giờ đây cô không còn đứng đầu bảng nữa.
Vương Thái Lâm không học đại học, cậu ta ký hợp đồng với công ty để làm nghệ sĩ… Thực ra, nói đúng hơn là làm người nổi tiếng trên mạng, nhưng phát triển có vẻ khá ổn, số người theo dõi trên tài khoản của cậu ta đã vượt qua con số một triệu.
Từ Vân Ni thỉnh thoảng cũng vào phòng livestream của cậu ta xem một lúc, nhóm bốn người của họ vẫn luôn hoạt động sôi nổi.
Lưu Lê thuận lợi vào học trường Sư phạm, cuối cùng cũng quen được Vương Thái Lâm. Tưởng Duệ đỗ vào một trường đại học bình thường, cậu ta cũng đã có bạn gái, mà còn nhờ Vương Thái Lâm mới có được. Tưởng Duệ là quản trị viên trong phòng livestream của Vương Thái Lâm, và cũng đã quen với một cô gái quản trị viên khác.
Bọn họ đều biết chuyện của Từ Vân Ni và Thời Quyết, trước đây khi họ trò chuyện trong nhóm, đột nhiên nhắc đến Thời Quyết, Vương Thái Lâm nói không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì.
Từ Vân Ni bèn kể về chuyện của họ.
Lúc đó, ba người trong nhóm cộng lại đã gửi đi bốn mươi chữ “Đậu má”.
Cuối cùng, Vương Thái Lâm tổng kết: “Đúng là không thể xem thường cậu, Lão Từ!”
Buổi gặp mặt lần này, Vương Thái Lâm trực tiếp đặt một phòng karaoke lớn, ba cặp đôi cùng tham gia.
Vừa nhìn thấy Từ Vân Ni, Vương Thái Lâm nói ngay: “Sao trông cậu có chút thay đổi vậy?”
Từ Vân Ni hỏi: “Thay đổi gì cơ?”
Vương Thái Lâm suy nghĩ một lúc nhưng nói không rõ, gương mặt không thay đổi, nhưng rõ ràng có cảm giác như đã trưởng thành hơn.
Từ Vân Ni: “Anh Vương vẫn phong độ như xưa.”
Vương Thái Lâm: “Ha ha!”
Cậu ta giới thiệu bạn gái của Tưởng Duệ cho Từ Vân Ni và Thời Quyết, đó là một cô gái đeo kính trông hiền lành và rụt rè, tên là Phùng Phùng. Cô ấy chào hỏi Từ Vân Ni nhưng không dám nhìn thẳng vào cô, khi chào hỏi Thời Quyết, cô ấy thậm chí còn không dám ngẩng đầu.
“Ây da, cô ấy ngoài đời có chút sợ giao tiếp,” Lưu Lê nói, “Nhưng online thì tốc độ ‘đấu khẩu’ nhanh lắm!”
Gặp lại bạn cũ, Vương Thái Lâm không nói nhiều, trước tiên cướp mic hát hết nửa giờ, sau đó mới bắt đầu uống rượu trò chuyện.
Cậu ta cầm điện thoại, khoe với Thời Quyết và Từ Vân Ni: “Xem tôi nè, tài khoản này bây giờ có một triệu rưỡi người theo dõi, ghê không?”
Từ Vân Ni phối hợp: “Ghê thật.”
Vương Thái Lâm trợn mắt: “Ghê cái con khỉ!”
Từ Vân Ni: “…”
Rồi Vương Thái Lâm bắt đầu than phiền, nói rằng công ty đối xử với họ như người ngoài, mỗi ngày đều thao túng tinh thần họ, dự án thì chẳng có, chỉ bắt họ làm việc quần quật.
Lưu Lê và mấy người ngồi cạnh cũng nói, công ty này rất giỏi vẽ bánh vẽ, cái gì cũng không thực hiện được, chỉ treo một củ cà rốt trước mặt để khiến họ làm việc không công.
“Cuối cùng là luyện miệng để bán hàng!” Vương Thái Lâm bực bội nói.
Trời không thương!
Số phận không đúng thời!
Họ uống rượu, cùng trò chuyện rất nhiều.
So với thời cấp ba non nớt, bây giờ họ có nhiều thứ để nói hơn.
“Bây giờ những người trong ban quản lý của công ty toàn là kẻ mù cả!” Vương Thái Lâm vừa uống rượu vừa mắng, “Toàn nâng đỡ những kẻ vô dụng!”
Nói rồi, cậu ta nhớ ra điều gì đó, sau đó chọc chọc Thời Quyết, “… Ây, chương trình mà nhóm nhảy của các cậu từng tham gia ấy, cái gì nhỉ… ‘Vũ Động Thanh Xuân’. Cậu theo đến cuối rồi chứ, đậu má! Đội vô địch đó, là cái quái gì vậy? Cái tên A Kinh đó, ngoài việc giả khóc và bán hình tượng ra thì còn làm được gì? Tôi hát không bằng cậu ta, nhảy không bằng cậu ta, hay là gương mặt tôi không bằng cậu ta? Sao mẹ nó chẳng ai nâng đỡ tôi chứ!”
Từ Vân Ni lấy điếu thuốc từ trên bàn rồi rút một điếu, sau đó đặt vào miệng Vương Thái Lâm, rồi tự tay bật lửa cho cậu ta.
“Anh Vương, hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại.”
Thời Quyết không nói gì.
Họ chơi đến rất muộn mới rời đi, tất cả đều đã uống rượu. Khi tan cuộc, Thời Quyết đi vào nhà vệ sinh, Từ Vân Ni đứng đợi cậu ở cửa KTV.
Tưởng Duệ đến nói chuyện với cô.
“Trường của cậu cách đây khá xa nhỉ.” Cậu ta nói.
Từ Vân Ni ừ một tiếng, Vương Thái Lâm và mấy người khác đều ở lại quê nhà, chỉ có cô một mình xa xứ.
Tưởng Duệ lại nói: “Ở đó cậu quen chưa? Nghe nói khí hậu hơi khô, tôi chưa từng đến đó.”
Từ Vân Ni nói: “Cũng ổn, không khô lắm.”
Tưởng Duệ gật đầu, rồi không biết nói gì nữa.
Từ Vân Ni nhìn cậu ta, sau đó nói: “Cậu không thay đổi gì nhiều nhỉ.”
Tưởng Duệ đáp: “Cậu cũng vậy.”
Từ Vân Ni nói với cậu ta: “Bạn gái của cậu cũng dễ thương, rất hợp với cậu.”
“À…” Tưởng Duệ cười ngượng ngùng, “Cũng khá dễ thương…”
Từ Vân Ni: “Giờ ba người các cậu làm việc cùng cho Vương Thái Lâm à?”
Tưởng Duệ: “Ừ, anh Vương cũng trả lương cho bọn tôi.”
Từ Vân Ni nói: “Tốt lắm.”
Một lát sau, Phùng Phùng đến, họ cùng nhau rời đi.
Sau lưng họ vang lên tiếng nói nhẹ nhàng.
“Không hổ là người đã ăn socola.”
Từ Vân Ni quay đầu lại thì nhìn thấy có người lượn một vòng nửa kín nửa hở sau gốc cây lớn, rồi xuất hiện hoàn toàn. Cậu dựa lưng vào thân cây, khoanh tay.
Cậu bắt chước bằng giọng châm chọc: “‘Cậu không thay đổi gì nhiều nhỉ’.”
Từ Vân Ni nói: “Chẳng lẽ anh chưa từng ăn socola sao?”
Thời Quyết đi tới, khoác vai cô.
Họ không gọi xe ngay mà đi dạo trên con đường nhỏ về đêm.
Giữa mùa đông, nhiệt độ rất thấp, Từ Vân Ni mặc một chiếc áo lông mỏng màu be. Thời Quyết mặc một chiếc áo len đen bó sát, phối cùng áo khoác lông cừu cổ bẻ màu xám đậm, đội một chiếc mũ bóng chày, khuyên tai sáng lấp lánh trên tai cậu.
Cậu ôm cô đi một đoạn, không khí lạnh lẽo làm giảm cơn say.
Từ Vân Ni vừa đi vừa ngẩng đầu lên.
“Anh nhìn trên trời kìa…” Cô nói.
Thời Quyết ngẩng đầu, thấy mặt trăng và mây.
Dưới lớp mây mỏng như lụa, mặt trăng khiến Từ Vân Ni nhớ lại một số chuyện.
“Rất giống ngày đó.” Cô nói.
“Ngày nào?” Thời Quyết hỏi, “Là ngày anh hôn em dưới tường thành cổ à?”
“Không, là ngày anh gặp Vương Thái Lâm trong rừng cây.”
Thời Quyết ngẩn ra: “… Gì cơ?”
Từ Vân Ni nói: “Ngày đó em đã theo dõi anh.”
Cô kể lại chuyện mình đã theo dõi cậu và Đinh Khả Manh trước đó. Thời Quyết hồi tưởng một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Thì ra em đã theo dõi anh à? Em nghe lén bọn anh nói chuyện?”
Từ Vân Ni: “Chủ yếu là vì hai người bí mật quá, em muốn biết hai người đang làm gì.”
Thời Quyết cười nói: “Ồ, vậy em thấy anh không màng chuyện cũ để giúp em, có phải lúc đó đã yêu anh rồi không?”
Từ Vân Ni liếc mắt nhìn cậu.
Cậu cũng liếc mắt nhìn lại, nói với giọng chắc chắn: “Chắc chắn là vậy.”
“Không đâu, phải sớm hơn nữa.”
“Ha, anh biết mà, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
“Còn phải sớm hơn, anh đã đánh giá thấp sức quyến rũ của mình rồi, lớp trưởng à, ít nhất cũng phải là kiếp trước, trước trước trước kiếp này em đã yêu anh rồi.”
“Em nói kiểu gì vậy?” Cậu véo má cô, “Hử? Đang châm chọc anh đúng không?”
“Ưm…”
Nửa người Thời Quyết đè xuống, Từ Vân Ni nghiến răng chống đỡ cậu.
Con đường vốn thẳng tắp, nhưng tiếng cười đùa của họ làm nó trở thành một đường cong quanh co, uốn lượn.
Editor có lời muốn nói:
Ý là sao cái miệng của Ni Ni ngọt dữ thần, đúng là chỉ có cái miệng ngọt ngào của Ni Ni mới trị được cái mỏ hỗn của bạn Quyết thôi