Thời Quyết đi thẳng ra ngoài. Từ Vân Ni cũng theo sau.
Sau khi ra khỏi lớp học, Từ Vân Ni hỏi: “Cậu định đến câu lạc bộ nhảy à?”
Thời Quyết ừ một tiếng, rồi cậu nói: “Lần sau gọi cậu thì đừng đi nữa, đám Vương Trạch có thời gian chơi bóng mà không có thời gian dọn dẹp à?”
Vương Trạch chính là nam sinh vừa mới gọi cô, là lớp trưởng môn âm nhạc của lớp 12-4, cũng là người chơi kèn trumpet của dàn nhạc học sinh Hoa Đô.
Từ Vân Ni định nói rằng thực ra họ cũng có dọn dẹp, họ thường đi cùng nhau khoảng bốn, năm người, chiều nay việc này cũng đã hẹn trước rồi.
Nhưng bây giờ nói thế không thích hợp, quá mất mặt.
Từ Vân Ni nghĩ một chút rồi hỏi: “Lớp trưởng, thuốc đó là mẹ cậu dùng à?”
“Là tôi dùng.”
“…À?”
Thời Quyết cười nhạt một tiếng, Từ Vân Ni hiểu ra, cô nói: “Vậy cậu nghĩ cách khuyên cô đi, đừng nóng nảy.”
Không biết từ lúc nào đã đến cửa tầng một, Thời Quyết nói: “Ngày mai rồi nói tiếp, tôi đi đây.”
Cậu vội vàng rời đi.
Từ Vân Ni cảm thấy cậu làm học sinh mà bận hơn cả người đi làm.
Nhìn theo cậu rời đi xong, Từ Vân Ni lại đi về phía hội trường nhỏ.
Khi cô đến nơi, Vương Trạch và vài học sinh khác vừa mới lấy nước về, họ đang chuẩn bị lau sàn, Từ Vân Ni tiến lại giúp đỡ. Vương Trạch ngạc nhiên nói: “Vừa nãy Thời Quyết không phải…”
Từ Vân Ni nói: “Lớp trưởng tìm tôi có việc khác, làm xong thì bảo tôi qua đây.”
“Ồ, vừa rồi chúng tôi còn nghĩ, tưởng cậu ấy giận rồi, kỳ lạ thật.”
“Không có đâu, gần đây lớp nhiều việc quá. À, chúng ta có phải mấy hôm nữa sẽ quay video không?”
“Ừ, đã điều chỉnh xong hết rồi, hiệu trưởng đang đợi trời nắng.”
“Phải quay ở sân vận động à?”
“Thầy cảm thấy vậy là đẹp, trong mắt hiệu trưởng của chúng ta, đẹp là quan trọng nhất!”
“À…”
Khi Thời Quyết đến SD, Thôi Hạo đang thảo luận với vài huấn luyện viên, mọi người đã đến đông đủ.
Thời Quyết thay đồ rồi qua, Thôi Hạo kể lại sự việc một lần.
Tin từ Lạc Dương báo về, nói rằng có một nền tảng muốn làm một chương trình truyền hình về khiêu vũ vào mùa xuân hè năm sau, tên là “Vũ Động Thanh Xuân”, chuyên quay về câu chuyện trưởng thành của các thiếu niên, thiếu nữ, giới hạn dưới 22 tuổi, không phân biệt nam nữ, sơ tuyển vào đầu năm sau. Lạc Dương tham gia sâu vào sản xuất chương trình, định gửi đi nhiều người, họ muốn hợp tác với SD một số tác phẩm.
Sau khi nói xong chuyện chính, Thôi Hạo lại nói: “Lâm Nghiên vẫn nhớ đến cậu, muốn cậu cũng tham gia, tốt nhất là ký hợp đồng với họ luôn.”
Thời Quyết không định tham gia, cậu nói với Thôi Hạo: “Anh để Dao Dao đi đi.”
Thôi Hạo: “Ai? Con bé á? Đừng nói đùa, con bé chắc chắn không được.”
Thời Quyết: “Anh cho em ấy thử xem, em ấy có thực lực, anh cứ quản lý chặt thế này, tự tin của em ấy bị anh làm mất hết rồi.”
Thôi Hạo không hài lòng với nhận xét này: “Tôi lúc nào quản lý con bé chứ!”
Thời Quyết xem lại tài liệu vài lần rồi nói: “Chương trình này thiên về giáo dục, tổng cố vấn là giáo sư của hiệp hội vũ đạo, tôi biết cô ấy, rất có trình độ, anh cho Dao Diao thử đi, sẽ có ích cho em ấy.”
“Thật sự tốt vậy sao?”
Thôi Hạo do dự, anh ta nhìn ra sau: “Em có muốn đi không?”
Thời Quyết quay đầu thì thấy Thôi Dao đứng sau lưng nghe họ nói chuyện. Thôi Dao không nhìn Thôi Hạo, cô bé cúi đầu nói: “…Đi hay không đi, không phải anh nói em không được sao?”
Thôi Hạo trừng mắt: “Em còn bướng với anh à?”
Hai anh em lại bắt đầu cãi nhau, Thời Quyết thấy quá đau đầu, tự mình lên lầu.
Cậu nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, cảm thấy chỉ chợp mắt khoảng mười phút, nhưng khi mở mắt thì lớp huấn luyện đã sắp bắt đầu, cậu hơi khởi động cơ thể, rồi uống một chai nước tăng lực, sau đó xuống lầu lên lớp.
Sau buổi huấn luyện, cậu lại cùng Thôi Hạo nghiên cứu hợp tác với Lạc Dương.
Đến hơn chín giờ tối, Thôi Hạo thấy cậu mệt lả bèn nói: “Cậu cứ ở đây nghỉ đi, ngày mai xin nghỉ, đừng đến trường nữa.”
Thời Quyết lắc đầu, cậu thay đồ rồi về nhà.
Khi về đến nhà, phòng tối om, cậu đi đến cửa phòng Ngô Nguyệt Kỳ rồi mở cửa một cách nhẹ nhàng. Khi thấy bà đã ngủ, cậu quay về phòng mình, cởi đồ rồi ngã lên giường.
Thực ra cậu rất muốn tắm, nhưng lười không muốn động đậy.
Điện thoại rung vài cái, cậu chậm rãi cầm lên nhìn, là tin nhắn của Ngô Hàng, trước là nói về những việc thầy chủ nhiệm giao chiều nay, rồi lại gửi thêm một câu:
[À, sau khi cậu đi, Từ Vân Ni lại đi làm việc ở hội trường! Cậu ấy nghiện làm việc à! Sau đó còn về cùng Vương Trạch.]
Thời Quyết nhìn màn hình, không trả lời. Cậu chống người dậy, điện thoại bị cậu ném sang một bên, lăn hai vòng đập vào tường.
Cậu đứng dậy đi tắm.
Sáng hôm sau.
Trời trong xanh, không khí trong lành.
Từ Vân Ni vẫn đến trường tự học buổi sáng như thường lệ, cô rời nhà lúc sáu giờ mười, đến trường cơ bản là khoảng sáu giờ rưỡi đến sáu giờ bốn mươi. Buổi tự học sáng ở Hoa Đô luôn rất yên tĩnh, thường phải hơn bảy giờ mới có học sinh khác đến.
Cô đang làm một bài kiểm tra toán thì nghe thấy tiếng động ở cửa, có người gõ cửa.
Từ Vân Ni ngẩng đầu lên, không ngờ là Tưởng Duệ.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Tưởng Duệ nói: “Không phải cậu bảo là nếu có bài nào không hiểu thì có thể đến tìm cậu sao?”
“Tất nhiên là được.”
Từ Vân Ni vừa nghi hoặc vừa vui mừng: “Cậu có bài nào không hiểu, đến đây. Nhưng tôi nói trước nhé, tôi cũng không chắc chắn sẽ giải được đâu.”
Tưởng Duệ vừa đi vừa nói: “Cậu học giỏi như vậy, chắc chắn là biết mà.”
Từ Vân Ni: “Này, đừng tâng bốc tôi, đưa bài đây tôi xem nào.”
Tưởng Duệ liền đi tới, cậu ta ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh cô, sau đó lấy ra một cuốn sách bài tập, rồi chỉ vào một bài toán.
Từ Vân Ni liếc mắt qua, cô lấy giấy nháp ra giải thích cho cậu ta.
“Bài này cần dùng phép trừ sai lệch, chủ yếu là kiểm tra khả năng tính toán…”
Cô viết nhanh như bay, theo phương pháp thông thường mà giải thích một lần, sau đó mở một dòng mới bên cạnh.
“Phép trừ sai lệch còn có một cách đơn giản, có thể suy ra đẳng thức, cậu xem ở đây, làm thế này, A=a/q -1, B-b-A/q-1, C=-B, nhưng còn có điều cần chú ý, công thức này chỗ n-1…”
Vừa viết trên giấy nháp vừa giảng giải, Tưởng Duệ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tay cô, thỉnh thoảng lại nhìn mặt cô.
Khi Thời Quyết bước đến cửa sau, liền thấy cảnh tượng này.
Tưởng Duệ cảm thấy có ánh mắt từ cửa sau, quay đầu lại nhìn…
“Trời! Làm tôi giật cả mình…”
Từ Vân Ni cũng quay đầu lại, thấy Thời Quyết.
“Lớp trưởng?”
Cô càng ngạc nhiên hơn: “Sao cậu lại đến giờ này?”
Thời Quyết đứng ngoài cửa không nói gì, sau đó đi về phía trước.
Cậu bước vào từ cửa chính.
Cái cách đeo ba lô một bên vai, hai tay đút túi tiến về phía này khiến Từ Vân Ni chợt có cảm giác như tái hiện lại cảnh hôm qua.
Tư thế giống nhau, thần thái cũng giống nhau.
Thời Quyết đi đến, cậu liếc mắt nhìn bàn học.
Từ Vân Ni nói: “Tưởng Duệ có bài không hiểu, tôi giúp cậu ấy xem.”
Thời Quyết nhìn cuốn sách bài tập, cậu rút một tay ra, dùng ngón trỏ khẽ lật lên, những trang trước gần như mới tinh, không có chữ nào, chỉ có trang mà Tưởng Duệ đang hỏi là có vài bài được viết một cách đàng hoàng.
Thời Quyết như không thấy gì, cậu khen: “Chăm chỉ quá.”
Rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Tưởng Duệ đỏ bừng tai, trong lòng trách Thời Quyết không nên nhiều chuyện.
Từ góc độ của Từ Vân Ni không nhìn thấy những trang trắng đó, cô lại giảng giải cho Tưởng Duệ hai lần, còn chép lại công thức cho cậu ta.
“Hiểu chưa?”
Kể từ khi Thời Quyết vào phòng, Tưởng Duệ đã có chút không yên, cậu ta nói: “Hình như hiểu rồi, tôi mang về tự suy nghĩ thêm… À phải rồi, tối qua anh Vương nói hôm nay giờ nghỉ trưa sẽ dạy cậu hát bài hát của trường, cậu biết chưa?”
Từ Vân Ni nói: “Tôi biết rồi, tối qua không phải thông báo trong nhóm sao?”
Tưởng Duệ: “Được rồi, vậy trưa gặp nhé.”
Sau khi Tưởng Duệ đi, lớp học trở lại yên tĩnh.
Từ Vân Ni nhìn bóng lưng phía trước.
“Lớp trưởng.”
Không có động tĩnh.
“…Lớp trưởng?”
Rõ ràng trong lớp chỉ có hai người, Thời Quyết nghe thấy tiếng gọi, vậy mà cậu còn nhìn quanh, cuối cùng quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi cô: “Gọi tôi à?”
Nếu không thì sao?
“Hôm nay sao cậu đến trường sớm vậy?” Cô hỏi.
Thời Quyết như không hiểu, cậu nghiêng đầu.
“À, xin lỗi, không nghe rõ, vào lớp trước bảy giờ thì phải mua vé từ cậu à?”
Giọng Thời Quyết rất hay, phát âm rõ ràng, chuẩn mực, cộng thêm ngữ điệu của cậu, khiến cậu nói gì cũng rất đường hoàng.
Từ Vân Ni hơi dừng lại rồi nói: “Không phải, chỉ là lâu rồi không thấy cậu trong giờ tự học buổi sáng, hơi không quen.”
Thời Quyết đáp trả: “Lâu rồi? Cậu chuyển tới được hai tháng chưa? Thật ‘lâu’ đấy.”
Nói một câu đáp trả lại một câu.
Từ Vân Ni có chút muốn cậu nói chuyện đàng hoàng, nhưng lại cảm thấy góp ý với cậu như vậy hoàn toàn là phí lời.
Từ Vân Ni: “Cậu không nghỉ ngơi tốt sao?”
Thời Quyết: “Cậu nhìn xem?”
Rõ ràng là thiếu ngủ, lười biếng, càng làm tăng thêm vẻ châm chọc.
Từ Vân Ni im lặng ba giây, giọng cũng nhạt đi: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi.”
Thời Quyết nhìn cô, cậu không nói gì, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.
Từ Vân Ni cúi đầu viết bài kiểm tra, một bài toán đọc ba lần vẫn không nghĩ ra cách giải, cô liền mở đáp án ra xem.
Không biết bao lâu trôi qua, cô lại liếc nhìn về phía trước, hôm nay thời tiết khá tốt, nắng rực rỡ chiếu vào lưng cậu, nhưng lại mang chút lạnh lẽo.
Cậu chống cằm bằng một tay, vẫn ngồi nghiêng như vậy, vai cao thấp không đều, trên lưng áo đồng phục tạo thành một nếp gấp dài, tai đeo tai nghe, không biết đang nghe gì.
Từ Vân Ni quay lại nhìn vào bài kiểm tra, sau đó tiếp tục làm bài.
Lớp học yên tĩnh đến kỳ lạ.
Sau khi làm xong một bài, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn cậu vài giây rồi đặt bút xuống. Sau đó cô đứng dậy đi tới, ngồi nghiêng người vào chiếc ghế trước mặt Thời Quyết.
“Lớp trưởng, tâm trạng không tốt à?”
Cậu vẫn không nói gì.
Từ Vân Ni tiến lại gần, cô đưa tay gỡ một bên tai nghe của cậu ta.
“Đừng làm ngơ với người khác chứ.”
Cuối cùng cậu cũng liếc nhìn cô.
Từ Vân Ni nói: “Hôm qua thuốc là cho mẹ cậu dùng phải không? Cậu có phải đã nói chuyện không suôn sẻ với cô không?”
Thời Quyết nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy một chút.
Từ Vân Ni hỏi: “Mẹ cậu đã đến bệnh viện chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao không đi?”
“Cậu hỏi tôi?”
Cậu tháo nốt tai nghe còn lại vứt lên bàn: “Mẹ tôi nói hôm nay đóng cửa nghỉ một ngày là được rồi.”
“Chỉ nghỉ một ngày thì có ích gì? Cậu nên nói rõ ràng, cô chắc chắn sẽ nghe lời cậu.”
“Tôi tốn sức làm gì?”
Thời Quyết ngồi thẳng dậy, cậu tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Đều chê tôi nhiều chuyện, vậy thì mặc kệ các người.”
… “Đều”?
… “Các người”?
Từ Vân Ni cuối cùng cũng hiểu chút ít, cơn giận của cậu từ sáng đến giờ là từ đâu mà ra, cô thử nói: “Là chuyện hôm qua của Vương Trạch sao? Đó là kế hoạch đã định trước rồi.”
Cậu ậm ừ một tiếng không rõ.
Từ Vân Ni nói với cậu: “Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi.”
Cậu cười nhẹ: “Không có gì.”
Hoàn toàn không có dấu hiệu hết giận, Từ Vân Ni nhìn cậu, lại nói: “Nhưng lớp trưởng…”
“Hử?”
Từ Vân Ni khen ngợi: “Cậu rời trường rồi mà vẫn nắm rõ mọi chuyện trong trường, thật sự không giấu được cậu chuyện gì.”
Sự tự tin bình tĩnh này khiến Thời Quyết hơi nhướng mày lên một chút.
Mặt cô thật sự dày.
Từ Vân Ni tiếp tục nói: “Lớp trưởng, chuyện của tôi có thể gác lại, nhưng chuyện của cô quan trọng hơn, cậu nên tìm cách để cô đi bệnh viện kiểm tra, bệnh không thể để lâu.”
Rõ ràng cậu cũng biết đó là việc chính, điều này làm cậu rất phiền lòng. Từ Vân Ni cảm giác nếu không phải ở trường, cậu chắc chắn sẽ rút thuốc ra ngay.
Thời Quyết ngừng lại, ánh mắt rơi xuống một bên.
Từ Vân Ni giúp cậu phân tích: “Tính tình cô điềm đạm, không thích làm phiền người khác, nhưng người như vậy thường có trách nhiệm rất cao, thích nghe lời ngọt chứ không chịu nghe lời cứng rắn, hay cậu lợi dụng điểm này thử xem?”
Thời Quyết hỏi cô: “Ví dụ như?”
Từ Vân Ni nhìn khuôn mặt cậu, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Lớp trưởng, cậu có hay khóc không?”
Câu hỏi này làm Thời Quyết im lặng.
“Gì cơ?”
“Cậu có hay khóc không?” Từ Vân Ni hỏi lại.
Thời Quyết thấy cô thực sự nghiêm túc hỏi, hai tay cậu chống lên bàn, sau đó chậm rãi tiến gần, rồi nhẹ giọng trả lời: “Không, tôi thích cười, cậu không nhìn ra sao?”
Cậu đến gần, gần đến mức hơi thở cũng rơi trên mặt cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào lớp học, đôi mắt sâu thẳm của cậu phản chiếu hình ảnh của cô, những hạt bụi nhỏ trong không khí như những hạt vàng lấp lánh, lơ lửng trong không gian.
Lời của editor:
Linh Đang tâm sự một chút với mọi người nhé.
Ở chương này, có thể có một vài người cảm thấy Thời Quyết không có tư cách gì để tỏ thái độ với Ni Ni. Nhưng mà nhìn lại nhé, với các mối quan hệ khác, nếu cậu ấy không thích hay giận ai thì mặt ngoài cũng tỏ ra tươi cười, chỉ khi với người mà cậu ấy xem là ‘người một nhà’ thì cậu ấy mới ‘tỏ thái độ’. Và cậu ấy cũng mới 19 tuổi thôi, xin hãy nhẹ nhàng hơn với cậu ấy nhé.
Linh Đang là một cô bé rất là ‘bênh vực người mình’, thật sự là khi đọc một (số) bình luận nói nhân vật mình thích như này như kia thì mình không chịu được, do là mình vừa mới đọc một bình luận không mấy tích cực về Quyết bên Tấn Giang nên mới muốn lên đây tâm sự với mọi người một chút.
Chúc mọi người có một trải nghiệm thật tuyệt vời cùng với Ni Ni, Thời Quyết, những người bạn cùng với những người sẽ đồng hành cùng họ nhé!