Đã liên hoan thì không thiếu được tiết mục bày trò chơi.
Hình như chủ nhiệm và phó chủ nhiệm câu lạc bộ đã lên kế hoạch tự trước, trong đó hai người được chỉ định sẽ nói cho nhau biết ba ưu điểm của đối phương.
Qua mấy vòng chơi, Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm là cặp tiếp theo được chủ tịch câu lạc bộ chỉ định.
Với Tống Kỳ Thanh thì cả người Thư Niệm toàn là ưu điểm.
Anh không hề tốn thời gian suy nghĩ, nói liền ba điểm, “Bền bỉ, chăm chỉ, giàu tình cảm.”
Anh chủ nhiệm hỏi Tống Kỳ Thanh sao lại thấy Thư Niệm giàu tình cảm.
Tống Kỳ Thanh đã đáp, “Để lại ô che mưa cho mèo con.”
Chủ nhiệm thấy lý do khá hợp lý nên Tống Kỳ Thanh vượt qua vòng chơi suôn sẻ.
Đến lượt Thư Niệm.
Tống Kỳ Thanh không ngờ ba ưu điểm cô nói về anh cũng có “giàu tình cảm”.
Chủ nhiệm thấy hai người là lạ nên mới hỏi Thư Niệm: “Sao em cũng thấy em ấy giàu tình cảm?”
Thư Niệm không nhìn Tống Kỳ Thanh mà nhỏ giọng đáp: “Vì cậu ấy…Cưu mang một em mèo hoang.”
Chị phó chủ nhiệm ngồi cạnh dường như nhận ra chuyện gì đó, hoài nghi hỏi cô: “À khoan…Chị muốn hỏi chút, mèo hoang mà em ấy nhận nuôi lẽ nào là mèo con mà em lấy ô che mưa cho à?”
Tống Kỳ Thanh nghe Thư Niệm “A…” một tiếng.
Phó chủ nhiệm chuyển sang nhìn Tống Kỳ Thanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh chủ nhiệm cũng nhận ra “mùi” mờ ám đâu đây nên không cho Thư Niệm qua tròng với lý do cô lấy cùng ưu điểm với anh.
Nhưng luật chơi cũng đâu cấm nói trùng.
Thư Niệm vừa định cãi lại anh chủ nhiệm, chung quanh đã có một bạn nam bắt đầu vỗ bàn nháo nhào lên: “Uống rượu phạt! Uống rượu phạt!”
Thế là mọi người bắc đầu hùa theo: “Uống rượu phạt! Uống rượu phạt!”
Thư Niệm chỉ đành cầm ly rượu lên định cam chịu uống cho bằng hết.
Tống Kỳ Thanh có cảm giác Thư Niệm chưa uống rượu bao giờ, phần vì vẻ mặt cô nhìn rất đắn đo, thậm chí còn có vẻ hoảng loạn.
Thế là ngay sau đó, anh bèn cầm lấy ly rượu trong tay Thư Niệm, đặt lại lên bàn.
Tống Kỳ Thanh cầm ly rượu của mình lên nói với mọi người: “Đừng làm khó con gái thế chứ, ly này tính cho em đi, em nhận phạt.”
Nói rồi cũng dứt khoát uống cạn ly rượu.
Tống Kỳ Thanh biết Thư Niệm đang nhìn mình.
Nhưng anh không dám nhìn cô chút nào.
Tối ấy tiệc tan, anh với Khúc Tạ có vào nhà vệ sinh một chốc, lúc trở ra thì Thư Niệm đã về cùng với bạn cô rồi.
Có điều con trai chân lớn đi nhanh, còn chưa đến cổng trường hai anh chàng đã bắt kịp Thư Niệm và Giang Điềm.
Sau đó Tống Kỳ Thanh đi phía sau nghe Giang Điềm hỏi Thư Niệm: “À phải rồi Niệm Niệm, mai là sinh nhật cậu mà, có định làm gì không?”
Tống Kỳ Thanh hơi giật mình.
Mai là sinh nhật cô ư.
Anh nghe Thư Niệm vui vẻ đáp: “Bạn cùng phòng của tớ nói muốn đi mua bánh chúc mừng, tối mai cậu đến phòng ký túc tớ rồi chúng mình cùng ăn bánh kem.”
–
Tối ấy Tống Kỳ Thanh nằm ỳ trên giường tìm trên mạng xem nên tặng quà sinh nhật gì cho con gái.
Mạng mẽo đề nghị đủ thứ trên trường dưới đất, nhưng đọc cũng chả thấy có món nào đáng tin hết.
Sau rốt Tống Kỳ Thanh quyết định tự lực cánh sinh là hơn.
Nhưng anh nghĩ đến tận nửa đêm mà vẫn chưa chốt được là sẽ tặng cô món gì.
Hôm sau là thứ bảy, Tống Kỳ Thanh chỉ có mỗi tiết Triết học Mác.
Anh bần thần suốt cả tiết, cứ vắt óc nghĩ xem nên tặng quà gì mà cô phải vừa thích vừa không từ chối.
Có điều không lần ra đầu mối nào hết, sắp rầu chết rồi.
Anh sầu não mở album ảnh trong điện thoại xem ảnh Tán Tán cho đỡ rầu.
Ít lâu sau, Tống Kỳ Thanh nhìn ảnh chụp em mèo trắng muốt trong điện thoại mà chợt nảy ra một ý.
Hết tiết, anh phóng xe đạp tìm hết cửa hàng quà tặng này đến cửa hàng khác, cuối cùng cũng tìm được món quà mình muốn mua.
Là một em thú nhồi bông hình mèo khá đặc biệt, lúc chọc chọc tay vào còn biết kêu meo meo nữa.
Thư Niệm thích mèo con nên tặng cô thú nhồi bông hình mèo thì chắc sẽ không bị trả lại đâu nhỉ.
Tống Kỳ Thanh trả tiền nhưng không đem theo quà về theo.
Anh gửi tạm quà lại cửa hàng, định bụng tối đến sẽ chạy sang đây lấy rồi tìm cô tặng luôn.
Chiều tối cùng ngày, Tống Kỳ Thanh và Khúc Tạ đạp xe đến cổng phía nam của trường.
Họ cất xe và rời khỏi trường, định đi dạo quanh khu bán đồ ăn sau trường xem có món gì muốn ăn không.
Nào ngờ lại gặp Thư Niệm và bạn bè vừa mua bánh sinh nhật và bữa tối đang đi về.
Tống Kỳ Thanh nghe Giang Điềm nói: “Chán thật, hôm nay cũng không phải lễ lạc gì cần đến sủi cảo mà sao chả đào được quán nào bán sủi cảo nhân trứng thì là Thư Niệm thích vậy trời?”
Một cô bạn khác hỏi Thư Niêm: “Không thì mình gọi ship?”
Thư Niệm lại cười bảo: “Tớ vừa xem rồi, quán xa trường có nhân trứng thì là thật nhưng lúc người ta giao đồ ăn đến chỗ mình chắc sủi cảo đã vón cục lại hết rồi.”
“Hôm nay cũng không nhất thiết phải ăn cho bằng được, sau này ăn bù vậy.”
“Nhưng hôm nay sinh nhật cậu mà.” Giang Điềm tiếc hùi hụi.
Cô muốn ăn sủi cảo nhân trứng thì là.
Lúc Tống Kỳ Thanh đi ngang bọn họ thì có đứng lại ra vẻ tự nhiên chào hỏi chứ tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện mình vừa nghe được.
Đến khi hai người các anh đến khu đồ ăn thì Tống Kỳ Thanh đột nhiên khựng lại nói với Khúc Tạ: “Cậu đi ăn đi, tớ có việc.”
Khúc Tạ hoang mang ra mặt: “Việc gì cơ?”
Tống Kỳ Thanh cũng không nói mình bận chuyện gì, chỉ lặp lại: “Cậu cứ ăn đi, tớ về trước.”
“Ơ…” Khúc Tạ bối rối nhìn Tống Kỳ Thanh chạy ngược trở lại đường cũ, lẩm bẩm một mình: “Cuối cùng là bận gì mà gấp vậy, cả cơm cũng không thèm ăn.”
Tống Kỳ Thanh tìm xe đạp, mở khóa rồi trèo lên đạp xe ra khỏi trường từ một cổng khác.
Anh nhớ cách cổng phía tây trường ba bốn trạm xe buýt có một khu dân cư nhỏ, khu đó chắc chắn có quán ăn, anh có thể đến hỏi thử xem có bán sủi cảo thì là hay là không.
Thế là Tống Kỳ Thanh tức tốc đạp xe đến khu dân cư mình nhớ từ cổng tây.
Anh đi quanh quẩn tìm một chốc, quả là có quán bán sủi cảo thật.
Tống Kỳ Thanh bèn dựng xe một bên, vào hỏi quán có bán sủi cảo nhân thì là không.
Ông chủ bảo có, thế là Tống Kỳ Thanh đặt một phần mang về.
Lúc ông chủ làm sủi cảo, Tống Kỳ Thanh thấy trên quầy quán có để giấy nhớ và bút nên bèn tranh thủ viết lời nhắn câu —— Thư Niệm, sinh nhật vui vẻ! Kèm tên mình.
Sau khi ông chủ gói sủi cảo đã nấu chín cho anh, Tống Kỳ Thanh xé tờ giấy ghi chú mình viết và dán nó lên hộp cơm.
Ông chủ giúp anh lấy túi rồi gói phần sủi cảo lại.
Tống Kỳ Thanh không dám nán lại lâu, đợi phần sủi cảo được gói ghém xong xuôi thì nhanh chóng lên xe đạp chạy về trường.
Đến gần cổng phía tây trường còn không quên ghé vào cửa hàng quà tặng lấy quà mình chuẩn bị từ hôm qua về.
Người bán đã gói em thú nhồi bông xong xuôi từ lâu, hộp có cột nơ hồng nhạt, trông giống hộp bánh sinh nhật cực kỳ.
Tống Kỳ Thanh đạp xe đến thẳng trước cổng ký túc xá nữ trong trường.
Anh chống chân dừng xe, nhắn tin WeChat cho Thư Niệm bằng một tay: [Thư Niệm, tớ đang đứng trước ký túc xá của cậu, có thể xuống đây chút không?]
Thư Niệm trả lời rất nhanh: [Được.]
Thấy cô hồi âm, Tống Kỳ Thanh bèn bỏ điện thoại lại vào túi quần.
Một tay anh cầm sủi cảo, tay kia cầm hộp quà, ngồi trên xe hít một hơi thật sâu.
Con tim lại ngày càng đập loạn nhịp hơn.
Tống Kỳ Thanh không khỏi liếc nhìn cổng ký túc xá nữa vài bận.
Một lát sau, bóng Thư Niệm xuất hiện.
Cô bước xuống bậc thềm rồi đi nhanh về phía anh.
Lúc dừng bước gần anh thì nhẹ giọng hỏi: “Tìm tớ làm gì thế?”
Tống Kỳ Thanh đưa hết đồ trong tay cho cô, “Của cậu này.”
“Sao cơ?” Thư Niệm hoang mang hỏi lại.
Tống Kỳ Thanh cứ lo cô không chịu nhận đồ mình đưa, thế là càng dúi đồ về phía cô hơn rồi ra vẻ thản nhiên cười nói: “Cầm đã.”
Thư Niệm đưa tay nhận lấy, Tống Kỳ Thanh nhân cơ hội nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Dường như Thư Niệm không ngờ anh biết nay là sinh nhật cô nên nghe thế thì đờ cả người ra đó, không hé môi nói một lời.
Tống Kỳ Thanh cũng không dám chần chừ thêm mà vội vã nói: “Đi đây.”
Sau đó bèn đạp xe chạy đi.
Đến khi Tống Kỳ Thanh về lại ký túc xá nam, cất xe khóa chốt mới hít vào sâu ba lần, cố để con tim đập loạn xạ trong lồ ng ngực bình tĩnh lại một chút.
Cũng ổn rồi, cô không từ chối.
Tống Kỳ Thanh nhoẻn miệng cười một cái, nhấc chân bước lên bậc thang vào ký túc.
Anh đang lên lầu đến phòng mình thì điện thoại trong túi reo chuông.
Tống Kỳ Thanh lấy ra xem, thấy là tin Thư Niệm gửi thì lập tức ấn vào tin nhắn.
Thư Niệm gửi: [Cảm ơn cậu.]
Tống Kỳ Thanh không gửi kiểu “Không cần khách sáo” mà gửi cho cô icon “Chúc mừng sinh nhật”.
Ngay sau đó lại nhắn nhắc: [Nhớ ăn sủi cảo nhân lúc còn nóng.]
Thư Niệm hồi âm: [Ok.]
Cuộc trò chuyện lần này chấm dứt tại đấy.
–
Chủ nhật hôm sau, Tống Kỳ Thanh trống tiết cả ngày.
Cũng không bận bịu gì nên anh đến thư viện sau khi ăn sáng.
Vừa bước vào đã thấy Thư Niệm đang ngồi học chỗ gần cửa sổ.
Cô đang cúi đầu đọc sách, vẻ mặt tập trung.
Cô buộc tóc đuôi ngựa khá thấp, có lẽ là để tránh chuyện tóc sẽ rủ xuống che khuất tầm mắt lúc đang đọc.
Tống Kỳ Thanh nhận ra ghế bên cạnh cô vẫn trống, thế là bèn bước nhanh đến đó.
Anh bước đến cạnh người cô, nhẹ tay nhẹ chân kéo ghế ngồi xuống.
Sau đó, Thư Niệm ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Thư Niệm cười cười với anh xem như chào hỏi.
Sau đó ai làm việc người nấy, cũng không nói gì với nhau nữa.
Đến giờ ăn trưa, cuối cùng Tống Kỳ Thanh cũng chờ được đến lúc Thư Niệm lấy điện thoại xem giờ, tạm ngừng học, thế là nhân lúc ấy hỏi cô luôn: “Tớ đang định ăn trưa, đi cùng không?”
Hình như Thư Niệm không ngờ anh sẽ hỏi cô có muốn đi ăn trưa cùng không nên hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Tống Kỳ Thanh bèn nhìn thẳng vào cô, chờ cô trả lời.
Sau đó, Thư Niệm nhoẻn miệng cười, đồng ý: “Đi chứ.”
Trước khi đứng lên Thư Niệm có mở cặp, lấy thẻ sinh viên với chìa khóa ký túc ra.
Tống Kỳ Thanh chú ý đến móc chìa khóa đàn ghi-ta của cô.
Trên mặt có khắc chữ S.
S, Thư.
Thư trong Thư Niệm.
Họ không đi đâu xa mà đến căn tin Thư Hương nằm cạnh thư viện để ăn trưa.
Về thư viện sau khi ăn, Thư Niệm nằm trên bàn, có vẻ đang muốn ngủ một chốc.
Tống Kỳ Thanh cũng không cố ý bắt chuyện làm phiền cô làm gì.
Cô đưa lưng về phía anh, nhắm mắt ngủ.
Ánh mặt trời chói lòa chiếu xuyên qua ô cửa kính, đậu lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tống Kỳ Thanh sợ cô khó ngủ, thế là lẳng lặng cầm một quyển sách khẽ khàng vòng tay qua lấy sách chắn nắng cho cô.
Tống Kỳ Thanh không hề biết Thư Niệm vẫn chưa ngủ, càng không hay biết chuyện cô còn mở mắt nhìn thấy cánh tay cầm sách che nắng cho mình.
Tống Kỳ Thanh giữ nguyên tư thế ấy suốt nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Thư Niệm muốn ngồi dậy anh mới nhanh chóng rụt tay về, làm bộ không có gì xảy ra, cúi đầu đọc sách.
Khi hoàng hôn phủ bóng, ánh mặt trời cam cam đỏ đỏ chiếu lọt qua ô cửa sổ.
Thư Niệm nhìn giờ hiển thị trên màn hình khóa điện thoại, đã đến giờ cơm chiều rồi.
Cô bắt đầu dọn dẹp sách vở, định về ký túc xá ăn uống với bạn thì phải.
Tống Kỳ Thanh thấy cô đang bận bịu dọn đồ thì cũng tranh thủ trả sách dọn cặp của bản thân.
Họ lần lượt ra khỏi thư viện, Tống Kỳ Thanh cố nén cái cảm giác hồi hộp âu lo trong lòng, rất chủ động nói với Thư Niệm: “Để tớ lấy xe đạp đến chở cậu về.”
Thư Niệm trầm ngâm độ chừng một giây rồi nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Nỗi bất an và căng thẳng tận sâu trong lòng phút chốc biến tan, Tống Kỳ Thanh hớn hở ngay tắc lự.
Anh để cặp vào sọt trước xe, khom lưng mở khóa, đẩy xe đạp ra.
Anh ngồi lên yên, hai chân chống đất rồi quay mặt cười nói với Thư Niệm: “Đừng đứng nữa, lên đây.”
bấy giờ Thư niệm mới bước đến, nghiêng người ngồi lên yên sau xe anh.
Tống Kỳ Thanh quay đầu nhìn cô, dịu giọng hỏi: “Xong rồi à?”
“Ừ.” Thư Niệm không đưa tay níu góc áo anh là giữ thành ghế sau, nhẹ giọng đáp: “Xong rồi.”
Tống Kỳ Thanh bèn đạp vào bàn đạp, phóng xe chạy về phía trước.
Lúc gần đến ký túc xá nữ, anh hỏi: “Cậu đến căn tin hay về ký túc xá?”
Thư Niệm đáp: “Về ký túc xá.”
Tống Kỳ Thanh còn đang nghĩ nếu cô muốn đến thẳng căn tin thì họ còn có thể ăn cơm chiều với nhau.
Anh chở cô đến trước ký túc xá nữa, Thư Niệm nhảy xuống, xoay người cười với nhau: “Cảm ơn cậu.”
“Tạm biệt nhé.” Cô phất tay chào anh.
Tống Kỳ Thanh cũng đáp: “Tạm biệt.”
Đợi cô bước vào ký túc rồi anh mới đạp xe về chỗ mình.
–
Vào buổi trưa ngày thứ Năm, Tống Kỳ Thanh ăn trưa muộn hơn thường lệ vì phải tập luyện trên sân bóng rổ.
Lúc anh với Khúc Tạ đến căn tin A ăn cơm thì đã qua giờ cơm chính nên khá thưa người.
Vì vào từ cửa sau căn tin nên Tống Kỳ Thanh đi dọc theo bàn ăn để mua đồ ăn ở các quầy.
Có điều, vừa đi được nửa đường đã nhìn thấy một chìa khóa.
Tống Kỳ Thanh biết chủ nhân của chiếc móc khóa treo cạnh chìa.
Là chìa khóa của Thư Niệm, anh từng thấy móc chìa mấy hôm trước.
Anh bước tới nhặt chìa khóa lên rồi lấy khay đồ ăn mua cơm mua thức ăn, tìm bừa bàn trống nào đó ngồi xuống, lấy điện thoại chụp chìa khóa, gửi tin nhắn cho Thư Niệm kèm ảnh vừa chụp: [Của cậu nhỉ?]
Cô hồi âm rất nhanh: [Của tớ, cậu nhặt được ở đâu thế?]
[Trên sàn căn tin A.] Tống Kỳ Thanh nhắn tiếp.
Sau đó lại nhắn: [Bao giờ cậu rảnh nhớ bảo tớ đem đến trả.]
Thư Niệm hỏi, hình như rất sốt ruột: [Giờ cậu ở đâu?]
Tống Kỳ Thanh thành thật nhắn: [Căn tin A.]
Tin Thư Niệm gửi đến rất nhanh: [Để tớ tìm cậu, tớ đang ở ký túc đây, hai ba phút sau là đến.]
Tống Kỳ Thanh vừa ăn vừa nhắn trả lời bằng một tay: [Ok.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhanh chóng ăn hết cơm rồi đứng bật dậy.
Anh cầm khay, nói với Khúc Tạ vẫn đang cắm đầu ăn: “Tớ có việc, đi trước.”
Khúc Tạ hoang mang: “Chuyện gì?”
Tống Kỳ Thanh đáp: “Nhặt được chìa khóa của Thư Niệm, giờ định đem trả đây.”
Khúc Tạ cũng không ý kiến ý cò gì, “À” một tiếng rồi nói: “Vậy cậu đi đi.”
Căn tin A cách ký túc xá Thư Niệm rất gần, lúc Tống Kỳ Thanh đứng dưới chờ cô cô vẫn chưa ra nữa.
Nhưng ít lâu sau cô đã chầm chậm chạy xuống.
Lúc Thư Niệm dừng bước cạnh mình, Tống Kỳ Thanh trả chìa cho cô.
Thư Niệm rất biết ơn: “Cảm ơn cậu.”
Tống Kỳ Thanh cười cười, thuận miệng nói: “Móc khóa của cậu trông đẹp phết.”
Thư Niệm nói: “Tớ mua từ hàng bán đồ lưu niệm dưới quê, chữ khắc cũng là bác chủ tiệm khắc cho.”
Tống Kỳ Thanh thoáng bất ngờ, tò mò hỏi: “Chữ là chủ tiệm khắc à?”
Cô gật gật đầu.
“Muốn khắc gì cũng được hay thành phẩm chỉ thế này?” Anh còn thấy khá hứng thú với chuyện này, bèn không nhịn được hỏi tiếp.
“Còn tùy vào yêu cầu của cậu.” Thư Niệm vừa dứt lời đã nói tiếp: “Vậy…Tớ về ký túc xá trước nhé.”
Tống Kỳ Thanh nhoẻn miệng cười gật đầu, “Ừ.”
Thư Niệm chạy trở lên ký túc xá rồi Tống Kỳ Thanh dưới này mới chán nản thở dài một hơi.
Có phải ban nãy anh tìm chủ đề chán òm nên cô mới muốn đi lẹ vậy không.
Không thì sau này nói chuyện về mèo với cô nhiều hơn chút.
Chắc chắn cô rất mê mèo con.
Anh cũng thích nữa.
–
Tối ấy, Tống Kỳ Thanh vừa ăn xong bữa tối với Khúc Tạ thì cùng đến sân tập bóng.
Vì sau lễ Quốc khánh phải đấu giao hữu nên cỡ rày cầu thủ của câu lạc bộ như họ phải tăng cường luyện tập.
Trong lúc nghỉ ngơi, chị phó chủ nhiệm có dẫn vài bạn nữ đến đưa nước.
Tống Kỳ Thanh nhận chai nước chị phó chủ nhiệm đưa rồi lễ phép nói tiếng cảm ơn.
Phó chủ nhiệm cười nói: “Khách sáo làm gì.”
Sau đó chị ấy như nhớ đến gì đó, quay mặt hỏi bạn nữ đứng cạnh mình: “Giờ còn ai bên phòng sinh hoạt câu lạc bộ không em?”
Bạn nữ chớp chớp mắt đáp: “Chắc là còn Thư Niệm ạ, mấy nay cậu phải ở lại đó vẽ tay tờ tuyên truyền.”
Chị phó chủ nhiệm hơi lo lắng hỏi lại: “Chỉ có mình em ấy thôi hả?”
Bạn nữ cũng hiểu câu hỏi này của chị ấy, thế là đáp: “Bọn em cũng không giúp được gì, chủ nhiệm đã phân công việc cho mọi người rồi nên không có ai theo Thư Niệm suốt được ạ.”
“Nhưng để một mình em ấy ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ cũng không được…”
Tống Kỳ Thanh biết họ đang cố ý nói cho anh nghe.
Anh bèn mở miệng nói với chị phó chủ nhiệm: “Đàn chị, cảm ơn ạ.”
Sau đó xoay người tìm chủ nhiệm xin nghỉ sớm.
Sau đó nữa, Tống Kỳ Thanh nhanh chóng vào phòng thay đồ c ởi đồng phục bóng rổ ra rồi rời khỏi sân trước.
Hôm nay anh không mang theo xe nên chạy bộ một mạch đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ bóng rổ.
Để nhịp thở mình ổn định chút Tống Kỳ Thanh mới đẩy cửa bước vào.
Thư Niệm đang vẽ tranh tuyên truyền nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy người đến là anh thì thoải mái nói: “Chào cậu.”
Rồi cúi đầu tiếp tục bận chuyện vẽ tranh tuyên truyền cho câu lạc bộ.
Tống Kỳ Thanh bèn lấy ghế ngồi cách cô không xa, bắt đầu nghịch điện thoại di động.
Một lúc sau, Thư Niệm có chút khó hiểu hỏi anh: “Cậu đến đây tìm gì à?”
Tống Kỳ Thanh nhìn cô một chốc rồi cười đáp: “Đâu có.”
“Vậy…Đang đợi ai ư?” Thư Niệm hoài nghi hỏi lại.
Tống Kỳ Thanh thấy cô hỏi thế cũng không sai, bèn “Ừ” một tiếng.
Thư Niệm gật gật đầu xem như đã biết, có điều dường như không ý thức được người anh chờ là mình.
Tống Kỳ Thanh ngồi nghịch điện thoại suốt hai giờ chờ cô.
Mãi đến khi Thư Niệm đứng dậy cất tranh mới nói với anh: “Tống Kỳ Thanh, tớ đi trước, cậu…”
Bấy giờ anh mới đứng lên, hỏi: “Vẽ xong rồi?”
Thư Niệm đáp: “Tớ vừa phác thảo xong, kế đến phải tô màu, thứ bảy tớ lại đến làm tiếp.”
Tống Kỳ Thanh bỏ điện thoại vào túi, nói rất tự nhiên: “Vậy đi thôi.”
Thư Niệm cứ nghĩ anh quên chuyện mình đợi ai đó nên bèn lên tiếng nhắc: “Không phải cậu đợi ai à?”
Tống Kỳ Thanh không nói thẳng người anh đợi là cô mà chỉ “Hả?” một tiếng rồi thôi.
Sau đó thấy Thư Niệm ngây ngẩn cả người.
Tống Kỳ Thanh cảm thấy giờ cô đã hiểu chuyện nãy giờ anh đợi ai rồi.
Tiếp sau đó, họ đi bộ đến khu ký túc xá, nhưng không ai lên tiếng nói gì.
Đến gần ký túc xá, Tống Kỳ Thanh nghe đài phát thanh của trường đang phát nhạc.
Khéo một chuyện, bài đang được phát là Thích của Trương Huyền.
Tống Kỳ Thanh rất muốn quay sang nói với Thư Niệm: “Trường phát bài cậu thích kìa.”
Nhưng anh lại không nỡ lên tiếng làm phiền cô nghe nhạc.
Và thế là, anh chàng im ru suốt cả đường đi.
Lúc họ phải chia tay, vẫn là Thư Niệm mào đầu: “Tớ lên đây.”
Chuyện anh chờ cô cả tối trong phòng sinh hoạt chung cô không đề cập gì đến dù là một chữ.
Tống Kỳ Thanh chỉ có thể chào theo: “Tạm biệt cậu.”
Tống Kỳ Thanh không biết Thư Niệm nghĩ gì nữa.
Thậm chí anh còn không biết cô có tí thiện cảm nào với mình không.
Cảm giác chông chênh vô định này khiến Tống Kỳ Thanh mất ngủ cả đêm.
Anh trằn trằn trọc trọc đến tận nửa đêm, với lấy điện thoại mở Khoảnh Khắc, tình cờ nhìn thấy bài viết mới do Thư Niệm đăng cách đây nửa tiếng.
Cô viết: “Với anh đấy có lẽ chỉ là một lần tình cờ lướt qua nhau, nhưng với em đấy lại là cả một trời hè.”
Tống Kỳ Thanh nhìn chằm chằm câu này hồi lâu, càng nghĩ càng chắc mẩm cô có người trong lòng rồi.
Và bài viết này là để người cô thích xem.
Nhưng anh không biết cô thích ai đây nữa.
Là anh ư?
Tống Kỳ Thanh thậm chí còn đi tìm hiểu xem câu này nghĩa là gì.
Cư dân mạng trả lời: “Có lẽ cô ấy muốn nói cô ấy đã thích bạn từ cái khoảnh khắc hai người tình cờ lướt qua nhau kia, dù trong mắt bạn đấy chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ nhưng với cô ấy đấy lại là một cảm xúc rung động đậm sâu.”
Tống Kỳ Thanh mở trở lại mục Khoảnh Khắc WeChat nọ, không biết phải bình luận thế nào nên đã like bài.
Sau đó, anh viết một bài cho mình cô thấy: “Trong tất thảy mọi cảnh vật thiên biến vạn hóa trên đời, tôi chỉ thích mỗi mình em.”
Sáng sớm hôm sau Tống Kỳ Thanh phát hiện mười phút trước Thư Niệm có like câu mình viết.
Vì cái like đơn giản đó mà anh vui vẻ cả ngày trời.
Hết 28.