Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 28: Bán vợ




Sự quyết định ấy khiến không khí trong phòng họp trở nên trầm lắng, các nhân viên nhìn nhau, không khỏi thắc mắc về lý do đằng sau sự lựa chọn của anh. Vương Kỳ Nam, với vẻ mặt không thay đổi, nhìn mọi người, dường như đang chờ đợi những câu hỏi phản biện từ các nhân viên, một vài giây trôi qua trong sự im lặng căng thẳng, rồi cuối cùng có một nhân viên dũng cảm lên tiếng.

"Nhưng, Vương tổng, mẫu màu xanh này là sản phẩm được mong đợi nhất. Chúng ta cũng đã cam kết sẽ lên sàn tất cả các mẫu thiết kế. Nếu làm như vậy, liệu có ổn không?"

Những lời nói của nhân viên ấy lập tức kéo theo những cái gật đầu từ những người khác, ai nấy đều đồng tình.

Vương Kỳ Nam ngồi im lặng, vẻ mặt có chút suy tư, như thể đang cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề. Anh nhắm mắt một lúc, hình ảnh chiếc váy xanh pastel hiện lên trong tâm trí, cùng với hình ảnh của Thiên Di trong bộ trang phục đó, tựa như một bức tranh sống động

Một lúc sau, Vương Kỳ Nam mở mắt, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy quyết đoán: "Vậy thì giới hạn số lượng sản phẩm này xuống còn... một con. Con búp bê đó sẽ là của tôi."

Sự ngạc nhiên lan tỏả trong phòng họp. Những ánh mắt hoài nghi và khó hiểu đồ dồn về phía anh. Tại sao lại quyết định như vậy? Nhưng không ai dám hỏi thêm chỉ có thể răm rắp nghe lệnh.

"Được rồi, tan họp" Vương Kỳ Nam nói nhanh chóng rồi bước ra khỏi phòng họp, để lại không khí ngồn ngang đầy thắc mắc và bàn tán của các nhân viên.

Những nhân viên khác vẫn còn ngồi lại, họ bắt đầu bàn bạc với nhau về quyết định vừa rồi.

"Rốt cuộc Vương tổng có ý gì vậy?" một người nói, vẻ mặt khó hiểu. "Ý tưởng ban đầu là của anh ấy, bây giờ lại nói không làm thì không làm."

"Đúng đó," một đồng nghiệp khác phụ họa. "Mẫu thiết kế này đang hot lắm! Tôi đã tính mua một con để tặng cho cháu, vậy mà giờ giới hạn số lượng chỉ còn một con thì sao đây?"

Một người trong nhóm cười lắc đầu, ánh mắt đầy thâm ý. "Mấy cô không nhìn ra sao? Bộ váy đó là của phu nhân của Vương tổng, cô ấy mặc khi ra mắt bộ sưu tập. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với họ. Nếu phát hành hàng loạt, sẽ giống như Vương tổng mang vợ mình đi bán ấy."

Sự hiểu biết đó khiến mọi người trong phòng chợt ngớ ra. Họ nhìn nhau, bắt đầu nhận ra rằng quyết định của

Vương Kỳ Nam không chỉ dựa trên lợi ích thương mại mà còn mang yếu tố tình cảm sâu sắc. Việc giữ lại một mẫu độc quyền không chỉ tôn vinh bộ thiết kế của Thiên Di mà còn thể hiện sự trân trọng của anh đối với cô.

"Xem ra Vương tổng cũng thật tâm với phu nhân của mình," một người khác lên tiếng, gật gù. "Không ngờ anh ấy còn có một mặt như vậy."



Hôm đó, Vương Kỳ Nam trở về nhà sớm hơn thường lệ. Khi mở cửa phòng, anh bất ngờ phát hiện Thiên Di nằm sấp thoải mái trên giường, chiếc quần ngủ ngắn cũn và phần trên chỉ mặc mỗi chiếc bra. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu rọi, tạo nên một khung cảnh vừa gần gũi vừa quyến rũ.

Yết hầu của Vương Kỳ Nam bất giác chạy loạn. Anh đứng im tại chỗ, mắt không thể rời khỏi hình ảnh trước mặt.

Thiên Di như một bức tranh sống động, quyến rũ nhưng cũng thật tự nhiên, khiến anh có cảm giác vừa muốn tiến lại gần vừa muốn giữ khoảng cách.

Cảm giác bối rối lẫn thích thú khiến tim Vương Kỳ Nam đập mạnh. Thiên Di đang ghi chép sổ tay, bỗng quay đầu và bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh. Cô hoảng hốt, hét lớn một tiếng rồi lập tức kéo chăn trùm kín người.

"Anh về sớm như vậy sao không gõ cửa?" cô hỏi, giọng có phần tức giận nhưng lại pha lẫn sự ngại ngùng.

Vương Kỳ Nam chỉ khẽ nhướng mày, không thể kìm nén được nụ cười khi thấy vẻ mặt bối rối của Thiên Di. "Đây là phòng của chung mà." anh đáp lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút tinh nghịch. "Cô không thể một mình độc chiếm."

"Nhưng mà... anh không thể đột ngột xuất hiện như vậy," Thiên Di lắp bắp, cố gắng che giấu sự ngại ngùng đang dâng lên. Cô siết chặt chăn, cảm giác trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Vương Kỳ Nam tiến lại gần hơn, đứng bên giường và nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấm áp. "Cô làm gì mà lại không chú ý đến tiếng cửa mở?"

Thiên Di trùm chăn quanh mình, đôi mắt chớp chớp như cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô từ từ đưa tay ra, cầm quyển sổ nhỏ và hướng về phía anh. "Đây là kế hoạch cho hoạt động cứu trợ vào ngày mai," cô nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn. "Tôi dự định sẽ cùng các nhân viên trong xưởng đi hỗ trợ cho những người bị ảnh hưởng bởi sạt lở ở gần đồi Vọng Cảnh."

Vương Kỳ Nam khẽ nhướn mày, thể hiện chút ít lo lắng. "Cô thực sự muốn tham gia vào hoạt động này? Đây không phải là việc đơn giản đâu, cứu trợ không phải đi chơi, không phải tùy hứng là được."

Thiên Di nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chứa đựng sự kiên định. "Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi hoàn toàn tin mình có thể làm được. Hơn nữa, Gia Khiêm và Trọng Khang, hai người bạn thân của anh, cũng sẽ tham gia. Anh không biết sao?"

Trong truyện chính là thời khắc này hai nhân vật chính phát triển tình cảm sâu sắc, cô muốn nhân cơ hội này một công đôi chuyện, vừa đi cứu trợ tiện thể theo dõi tuyến tình cảm của hai nhân vật mình yêu thích, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Vương Kỳ Nam nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng. "Nhưng họ có thể bảo vệ bản thân tốt hơn. Cô không cần phải liều lĩnh như, sẽ gặp rủi ro."

Thiên Di không nhượng bộ, kiên quyết. "Tôi đã quyết định rồi. Đây là một cơ hội để tôi có thể giúp đỡ những người cần. "