Lúc Lư Mễ và thím Hai về đến nhà thì cơm nước vừa được nấu xong.
Lư Mễ thò tay nhón cái chân gà nhưng bị Dương Liễu Phương vỗ cho một phát: “Đi rửa tay! Có thấy bẩn không hả!”
Lư Mễ rụt tay về, “Hứ” một tiếng rồi đi rửa tay. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dương Liễu Phương hỏi thím Hai: “Người kia thế nào?”
“Là một chàng trai rất sáng sủa năng động, rất đoan chính, rất tốt. Trông đáng tin hơn Trương Kình.”
Là một người mẹ, đương nhiên Dương Liễu Phương tò mò người mà con gái mình ưng ý là người thế nào, bà ấy đang hỏi thím Hai về Đồ Minh.
Người nhà họ Lư đều nói nhiều, có chuyện gì đều gửi vào nhóm chat, đương nhiên chuyện hôm thứ Bảy Lư Mễ tới sân bóng theo đuổi một chàng trai cũng được thím Hai phát sóng trực tiếp. Nhóm chat gia đình rất sôi nổi, thậm chí còn nhận xét về vóc dáng Đồ Minh: “Cậu nhóc này cao ghê đấy, cũng không gầy quá, trông rất khỏe khoắn.”
“Còn trắng nữa.”
“Khá ưa nhìn.”
“Là cấp trên của Lư Mễ nhà chúng ta, kinh tế cũng được, đủ cho hai người chi tiêu hàng ngày.”
Lúc này Lư Mễ nghe các vị phụ huynh nói chuyện, ở trong nhà vệ sinh mà cười muốn xỉu. Đã có gì đâu mà mới tán gẫu mấy câu đã tính chuyện cô và Đồ Minh kết hôn sinh con rồi.
Nhưng mà cháu chỉ muốn ngủ với anh ta một lần thôi! Mà anh ta toàn phớt lờ cháu!
Lư Mễ để mặc cánh phụ huynh nói linh tinh, bình thản ngồi đó gặm chân gà. Lư Tình đi ngang qua cũng lên nhà ăn chùa. Lư Mễ rất biết ơn Lư Tình, cô ấy đến, đề tài của các vị trưởng bối sẽ đổi sang mắng nhiếc Tiền Hiểu Bân - chồng cũ của cô ấy.
“Cái thứ gì đâu! Ăn cháo đá bát! Lúc trước cưới Lư Tình nhà chúng ta mà chẳng có căn nhà nào, chúng ta có làm khó anh ta không? Không hề!”
“Bây giờ thì có tiền, trở mặt luôn!”
Lư Tình và Lư Mễ nhìn nhau cười, bất đắc dĩ lắc đầu, hai chị em mỗi người gặm một cái chân gà, giả vờ câm điếc. Các ông bà thương con cháu nhà mình, có một số việc, con cháu bỏ qua hết rồi nhưng bọn họ vẫn chưa bỏ qua được, cứ nhớ ra là mắng một trận.
Tốt xấu gì cũng ăn chùa được một bữa, trong bụng đã có hàng tồn, hai người lên phòng Lư Mễ. Vừa đóng cửa lại, Lư Mễ nằm ngửa ra giường, Lư Tình ngồi chéo trên chiếc sofa nhỏ, trò chuyện câu được câu không.
“Sau đó chị có gặp Diêu Lộ An nữa không?”
“Có. Hôm trang trí lại cửa hàng, anh ấy đã đến, cho ý kiến, còn hỗ trợ tìm người lát lại gạch chống thấm nước nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi. Anh ấy ra nước ngoài, ngày nào chị cũng lo sửa cửa hàng, không có thời gian, cũng không có tâm trạng. Nhưng ngày nào cũng nói chuyện.”
“Thế cũng tốt.”
Lư Tình không giống Lư Mễ, từ nhỏ cô ấy đã hay có nhiều tâm sự. Yêu chồng cũ Tiền Hiểu Bân từ hồi học đại học, mang theo áp lực lấy một người nghèo rớt mồng tơi, con nhà giàu như cô ấy bằng lòng xắn tay vào bếp nấu cơm cho ta, đổi lấy anh ta yêu người khác. Cô ấy ly hôn mà như rút mất một cái xương sườn, chăm rất lâu vẫn chưa thấy chuyển biến tốt. Khi gió nổi trời mưa luôn cảm thấy vết thương vừa ngứa vừa đau.
Sau khi ly hôn, cô ấy muốn đổi cách sống, muốn mở một cửa hàng nhỏ của riêng mình, cửa hàng quần áo, tiệm cafe, cuối cùng quyết định mở một cửa hàng bán hoa.
“Chị cảm thấy Diêu Lộ An và chị không phải người trên cùng một con đường, chỉ có thể chơi qua đường với anh ấy chứ không thể nghiêm túc. Nhưng chị không phải người chơi bời tùy tiện.” Lư Tình nằm xuống bên cạnh Lư Mễ: “Tiền Hiểu Bân sắp tái hôn rồi.”
“Tên khốn kiếp ấy lấy người khác thì có thể tốt hơn được đến đâu? Không tin chị cứ chờ mà xem, thằng cháu ấy làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi.” Lư Mễ đưa cho cô ấy một viên chocolate, hai người tự bóc viên của mình ra rồi bỏ vào miệng ngậm.
“Nhưng chị và Diêu Lộ An có phải người trên cùng một con đường hay không thì em không biết. Em chỉ biết thấy hứng thú thì xông lên, nghĩ nhiều làm gì? Liều một chút không tốt sao?”
“Chị không có vốn để liều...”
“Nói nhắng nào!” Lư Mễ ngồi bật dậy nhìn cô ấy: “Chị lại nói linh tinh đấy hả? Chị bị chó cắn chứ không phải chị cắn chó, chị tự ti gì chứ?”
Lư Tình cắn môi không nói gì.
Lư Mễ khó chịu thay cô ấy, nói tiếp: “Không phải Diêu Lộ An thì có thể là người khác, có thể là tất cả những người mà chị thấy hứng thú. Điều kiện tiên quyết là chị không thể tự ti.”
Mỗi lần Lư Mễ nghe thấy Lư Tình nói cô ấy không có vốn đều rất tức giận, thằng cháu trai Tiền Hiểu Bân để lại cho Lư Tình thứ gì đâu!
“Đừng nói chị nữa... Cảm xúc của chị cứ thất thường vậy đó, nhưng cơ bản đã tốt hơn rồi.” Lư Tình kéo tay Lư Mễ: “Chuyện với sếp em thế nào rồi? Ra tay chưa!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vẫn thế thôi, em cũng muốn ra tay lắm nhưng người ta không cho em cơ hội.”
“Diêu Lộ An nói Đồ Minh rất cứng nhắc, có yêu cầu cao về bản thân, chưa bao giờ làm bậy. Có lúc mấy người bạn bảo đi bar ngồi một lúc, anh ta chẳng đi lần nào. Còn có một lần bọn họ chơi trò gì đó mà xem điện thoại của nhau, chỉ có điện thoại của Đồ Minh sạch sẽ, không nói chuyện linh tình với bất cứ cô gái nào.”
“Bọn họ biết người ta có xóa lịch sử nhắn tin hay không được chắc?” Lư Mễ hỏi ngược lại, điện thoại không có lịch sử trò chuyện thì có gì hay mà khoe, trước kia điện thoại của Trương Kình cũng không có gì hết.
“Cũng đúng.”
Hai người trò chuyện một lúc, Lư Mễ đứng dậy lục tung phòng mình lên, cuối cùng cũng tìm ra cái máy CD cô từng nghe hồi trước, bên ngoài phủ đầy bụi. Cô thay pin, tìm một cái đĩa CD, không nghe được nữa.
“Em làm gì thế?” Lư Tình nhìn cô loay hoay, cất tiếng hỏi.
“Tặng quà.” Cô kể vụ Đồ Minh tặng cô tranh liên hoàn: “Em phải tặng lại anh ta món quà gì đó, có đi có lại mới toại lòng nhau.”
“Em tặng cái này ấy hả?”
“Vâng.”
Lư Mễ cảm thấy máy CD rất tốt, bọn họ đều tặng đối phương món đồ cũ mà mình cất tít dưới tận đáy hòm, không tốn tiền nhưng có tấm lòng.
Lư Mễ kéo Lư Tình ra ngoài sửa máy CD, tiện đường ghé qua bên ngõ hẻm. Họ chất quần áo cho trẻ em, gạo, mì, dầu mua trên mạng ở cửa, gõ cửa sổ, nghe thấy tiếng động bên trong thì xoay người đi mất.
Hai người trốn ở cửa, nhìn bà nội khiêng đồ vào rồi mới đi ra bên ngoài.
“Không nói với bọn họ một tiếng à?”
“Không, có gì tốt đâu mà nói. Em thấy đứa bé đáng thương, trời lạnh mà không có bộ quần áo đàng hoàng nào.”
Lư Mễ chính là người như thế, chỉ cần cô muốn, cô móc tim cho người khác cũng được. Cô không vui thì miễn bàn.
Ông Lưu sửa máy CD vẫn sống ở ngõ hẻm, rất nhiều năm trước ông ấy sửa đồng hồ ở công ty đồng hồ, từng có rất nhiều món đồ tốt qua tay ông ấy. Lúc rảnh rỗi, ông ấy thích sửa đủ thứ, hồi đó đồ chơi của trẻ con, máy cassette cá nhân bị hỏng đều tìm ông ấy sửa. Ông ấy sửa đồ không lấy tiền nhưng phải nói chuyện tán gẫu với ông ấy.
Ông Lưu thấy Lư Mễ đến thì rất vui, thấy Lư Mễ xách món đồ cũ thì càng vui, ông ấy vỗ cái ghế nhỏ bảo hai người ngồi xuống, sau đó lấy thùng dụng cụ ra, cầm theo cả kính lúp với hệ số phóng đại cao, dỡ tung cái máy CD của Lư Mễ ra.
“Ông Lưu của cháu ơi, ông dỡ bon tay thế, sẽ không đến mức không lắp lại được đấy chứ?” Lư Mễ vừa cắn hạt dưa vừa trêu ông ấy: “Không lắp lại được ông phải đền cho cháu đấy.”
Ông Lưu ngước mắt lên: “Ông Lưu của cháu chưa già đâu!”
“Hí hí.”
Lư Mễ đi đến trước mặt ông ấy, nhìn ông ấy tháo lắp, cảm thấy những người thợ già này quá giỏi, bao nhiêu đồ cũ không dùng được, vào tay bọn họ loay hoay sửa này sửa kia là có thể dùng được thêm được mấy năm.
Ông Lưu hỏi Lư Mễ: “Sửa cái này làm gì thế?”
“Cháu tặng người ta.”
“Tặng người ta cái thứ dởm này á?”
“Không dởm! Chất lượng âm thanh khá tốt, tốt hơn nhiều thiết bị hiện giờ. Cháu thích lắm á.”
“Chưa chắc người ta đã thích đâu nhỉ?”
“Không thích thì cháu đánh anh ta.”
Lư Mễ và ông Lưu nói chuyện phiếm, sửa đến tận hơn mười giờ. Cô lái xe đưa Lư Tình về nhà rồi chạy tới Di Hòa Viên.
Lư Mễ không biết Đồ Minh sống ở đâu nhưng cả Di Hòa Viên chỉ có mấy khu, không tốn công lắm. Lúc gần tới, cô gọi điện cho anh, anh nghe máy luôn.
“Anh đại, anh ở chỗ nào trong Di Hòa Viên thế? Bây giờ tôi đang ở gần Di Hòa Viên.”
“Đêm hôm rồi cô đến gần đây làm gì?”
“Tìm ngài đấy!”
Đồ Minh suy nghĩ hai giây mới nói tên khu nhà mình ra. Khi anh đến cổng khu nhà thì Lư Mễ đã đến rồi. Cô cầm một cái túi trong tay, nhìn thấy Đồ Minh thì chạy đến trước mặt anh: “Tôi cũng có quà tặng ngài!”
“Tôi không cần.” Đồ Minh tặng sách cho cô không hề có suy nghĩ muốn nhận lại quà đáp lễ từ cô, anh chỉ tự dưng nghĩ ra rồi tặng thôi.
“Thế này là ngài không đúng rồi, ngài tặng quà cho tôi, tôi có từ chối đâu.” Lư Mễ thấy Đồ Minh không vươn tay ra thì lấy máy CD ra, nhét đĩa nhạc vào, nhìn Đồ Minh: “Nghe thử chất lượng âm thanh nhé? Hay lắm.”
“Cái này cũ lắm rồi, vẫn dùng được cơ à?” Đồ Minh hỏi cô.
“Không dùng được nữa, vừa nãy tôi tìm người sửa mấy tiếng.” Lư Mễ nói nhẹ như bâng, hôm nay cô đi chơi bóng, về nhà bố mẹ ăn cơm, rồi lại đi sửa CD, chạy xe tới Di Hòa Viên, chẳng dễ dàng gì. Nhưng cô là thế đó, có chuyện gì đó trong lòng, không làm không được. Cô muốn tặng quà thì phải tặng trong hôm nay, không đợi được đến ngày mai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đồ Minh gật đầu, hơi nghiêng tai qua.
Lư Mễ nhét một bên tai nghe vào tai anh. Bây giờ trời đã lạnh rồi, đầu ngón tay cô hơi lạnh, cọ vào vành tai anh như bông tuyết rơi xuống. Cô nhét tai nghe còn lại vào tai mình, ấn nút phát.
Bài hát rất cũ rồi, dường như đã rất nhiều năm rồi Đồ Minh không nghe nó. Anh nhớ các cô gái trong lớp rất thích nghe, có lúc chương trình phát thanh ở trường cũng phát.
“Cảm xúc khi từng yêu anh ấy, có cả sự dũng cảm ngốc nghếch...”
Tầm mười lăm, mười sáu tuổi, Lư Mễ nghe đủ loại nhạc. Khi đó cô dùng rất nhiều tiền tiêu vặt để mua CD, có lúc sẽ đi ghi CD, cái đĩa CD hiện giờ chính là album cô ghi vào năm đó. Hồi ấy có rất nhiều con trai thích cô, có rất nhiều người chơi với cô, tuổi thanh xuân của cô không hề cô đơn. Nhưng con gái luôn nghe tình ca khi mười mấy tuổi, cô cũng vậy.
Đồ Minh và Lư Mễ nghe nhạc cùng nhau, anh đứng đối diện cô, thấy được vẻ yên tĩnh hiếm có trên người Lư Mễ. Bình thường cô như gió lốc, những nơi cô quét qua đều trở nên rất tàn tạ. Hôm nay cô là cơn gió dịu nhẹ, như một đứa trẻ nóng lòng chia sẻ cục kẹo của mình. Cô cho anh nghe bài hát cô từng nghe hồi mười mấy tuổi, giống như phô bày năm tháng thanh xuân của cô ra trước mặt anh một cách cực kỳ quý trọng.
Đột nhiên Đồ Minh rất cảm động.
Anh biết quan hệ giữa người với người không hoàn toàn bình đẳng, chân thành. Anh cũng từng gặp rất nhiều người ích kỷ, ác ý hãm hại, nói chung là hầu hết tình cảm đều không đơn thuần; không có nhiều người dám yêu dám hận, công khai thẳng thắn như Lư Mễ.
Hai người yên lặng nghe hết một bài, Lư Mễ đưa máy CD cho anh: “Tặng anh, anh đừng từ chối. Mặc dù hôm nay anh dạy tôi chơi tennis mà dạy cả người khác nữa làm tôi rất tức giận, nhưng tôi tự kiểm điểm lại rồi. Anh không phải bạn trai tôi, tôi không quản lý anh được, tôi tự nhận mình như hoa rơi hữu ý nhưng ai kia lại là nước chảy vô tình. Nhưng tôi tặng quà có qua có lại chắc không có vấn đề gì cả, anh không nhận máy CD của tôi thì tôi trả lại tranh liên hoàn cho anh, sau này không ai tặng đồ cho ai nữa.”
“Còn nữa, anh tặng tranh liên hoàn cho tôi, tôi cực kỳ vui. Có lẽ anh chỉ tự dưng hứng lên tặng tôi thôi nhưng tôi rất thích nó. Tôi thích nó hơn bất cứ món quà nào tôi từng nhận từ trước đến nay. Tôi phải nói cho anh biết một tiếng.”
“Ừ.”
“Chẳng phải anh chỉ muốn làm bạn với tôi thôi sao? Vậy thì làm bạn thôi cũng được. Dù sao tôi rất đáng ghét, không có nhiều người thích tôi, bạn bè cũng không nhiều.”
Đồ Minh nghe cô nói không có nhiều người thích cô, bạn bè cũng không nhiều thì anh không đồng tình lắm. Anh cầm máy CD của cô, nghiêm túc nói với cô rằng: “Cô nói cô rất đáng ghét, tôi không cho là đúng. Tiếp xúc với nhau mấy tháng, tôi thấy cô là một người rất nhiệt tình, tốt bụng, suy nghĩ thấu đáo, cũng rất thú vị. Không quan trọng có nhiều người thích cô hay không, quan trọng là người thích cô đều thật lòng, đồng thời đuổi cũng không đi.”
Đệt.
Lư Mễ rất muốn khóc, mỗi một câu anh nói đều đi thẳng vào tận sâu trong đáy lòng cô.
“Còn nữa, tôi rất thích món quà này, thích nhất là cô có lòng tốn nhiều thời gian sửa nó và chạy xe tới tặng giữa đêm khuya, rất hiếm thấy, cực kỳ quý giá. Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.”
Lư Mễ nói xong thì lên xe, nhìn Đồ Minh đứng đó y như thằng ngốc, cô thấy mình đúng là kỳ lạ, có nhiều đàn ông như thế không chọn mà lại đi chấm một tên đầu gỗ. Nhưng cô cũng không biết mình bị làm sao, thế mà lại cảm thấy đầu gỗ cũng rất tốt. Tốt hơn mấy thứ lòe loẹt màu mè.
Đồ Minh đứng bên ngoài gõ cửa xe cô, cô hạ kính xe xuống: “Sao thế bạn tốt?”
“Sau này muộn thế này thì đừng ra ngoài, nếu nhất quyết phải tặng trong ngày hôm nay thì gọi điện cho tôi, tôi tự qua lấy.”
“Rồi sao nữa?”
“Lái xe chú ý an toàn.”
Thế mà anh đại chẳng nói một câu mập mờ nào. Lúc này anh chỉ cần nói một câu lên nhà ngồi một lát, câu chuyện sẽ rẽ sang hướng khác ngay!
Lư Mễ đóng cửa sổ xe lại, phóng đi.
Đồ Minh về đến nhà, chuẩn bị đi ngủ. Anh bật một cái đèn ngủ, mở CD lên nghe, toàn là tình ca, thỉnh thoảng có mấy bài Rock and roll và Jazz, nhưng đều rất hay.
Đồ Minh nằm nghiêng người trên giường, âm nhạc chảy vào tai anh, anh nghe hết bài này đến bài khác, tới khi nó dừng phát thì đã ba giờ sáng rồi.
Cực kỳ hiếm có, anh bị mất ngủ.