Quý Cô Hoạt Ngôn

Chương 21




[Phụ nữ nhà họ Lư giống y như nhau.] Diêu Lộ An nói với Đồ Minh.

[Tôi không muốn thảo luận với anh về phụ nữ nhà họ Lư.] Đồ Minh trả lời anh ta: [Đồng thời, tôi cảm thấy ý đồ muốn gán ghép tôi với Lư Mễ của anh rất rõ ràng, không cần thiết đâu.]

[Được, cậu bướng, cậu thắng.]

[Đi ngủ sớm đi, tôi ngủ đây, mai phải đi công tác.]

Đồ Minh và Luke đến nơi vào buổi trưa.

Hiện trường quay quảng cáo cách sân bay không xa, vừa xuống máy bay, họ đi thẳng đến hiện trường luôn. Nhân viên vẫn đang trang trí phông nền, cảnh quay đầu tiên của đoạn quảng cáo này bắt đầu từ cảnh hoàng hôn của Quế Lâm.

Năm đó Đồ Minh đi du lịch tuần trăng mật ở Quảng Tây, mấy năm qua vì công việc mà tới lui nơi này nhiều lần.

Lúc bọn họ đến, Thượng Chi Đào và Lư Mễ đã tự triển khai công việc của mình từ lâu rồi.

Thượng Chi Đào đang thảo luận với nhân viên về việc quay chụp. Đoạn quảng cáo này sẽ được đan cài vào trong phim truyền hình, vừa phải giữ được chất của phim vừa phải thể hiện đặc tính của sản phẩm. Thượng Chi Đào đã chuẩn bị rất kỹ càng, bây giờ đang chỉnh lại kịch bản gốc.

Lư Mễ đi theo dự tính chi phí, đang nói chi tiết với nhà sản xuất và kế toán.

Thấy hai vị sếp đến, họ đều tạm dừng công việc chào hỏi cho có tí tượng trưng rồi lại cúi đầu làm việc tiếp. Sếp của phía khách hàng Vương Kết Tư không ngạc nhiên lắm về sự bình thản của bọn họ, nhưng lại nhìn Lư Mễ rồi cười. Đồ Minh nhìn anh ta rồi nhìn Lư Mễ, hiểu được đại khái, chắc bọn họ là người quen của nhau.

Luke tự giễu: “Bên ngoài công ty, bọn tôi gặp người địa phương đều giả bộ không quen biết.” Mọi người đều bật cười, cũng cảm thấy người của Lăng Mỹ mỗi người có một cá tính riêng, cảnh tượng này không hiếm lạ.

Lư Mễ đối chiếu dự toán mà phiền lòng, có rất nhiều mục phát sinh không nằm trong kế hoạch ban đầu, cô phải bỏ bớt từng cái một. Vì thế cô vừa đối chiếu vừa mắng nhân viên: “Ngài có nhiều tiền để ứng trước như thế thì làm nhà đầu tư cho chúng ta luôn đi, cần gì phải lo vấn đề thu mua nữa; trước khi mua cô không báo trước, chưa từng nghĩ đến chuyện chẳng may không được duyệt hả? Lúc đấy định bán sang tay à?”

Nhân viên ở bên cạnh cười xòa, Lư Mễ thấy khó ưa: “Cô đừng cười nữa, số tiền này chi không rõ ràng minh bạch, tôi duyệt cho cô thế nào đây? Bù lại thủ tục cần bù rồi hẵng cười! Nếu không cô chỉ có thể khóc thôi!”

“Còn nữa, hôm nay là ngày đầu tiên cô quen biết tôi à? Hay là Daisy quản lý một thời gian nên cô quên tôi có yêu cầu gì rồi hả? Để tôi xem với tiêu chuẩn của Daisy thì cô ấy có duyệt mấy chứng từ hóa đơn này không.”

Lư Mễ mắng người ta hết câu này đến câu kia, Đồ Minh đứng cách đó không xa lắng nghe, cảm thấy cô mắng đúng lắm, ngoại trừ thái độ hơi tệ một chút. Có rất nhiều vấn đề xuất hiện trong quá trình bàn giao công việc, cô không xem kỹ thì người cuối cùng chịu trách nhiệm sẽ là cô.

Điều khiến Đồ Minh bất ngờ là Lư Mễ rất nghiêm túc. Cả ngày cô đều cà lơ phất phơ, lúc nghiêm túc thì chẳng thua kém ai, nói năng rõ ràng rành mạch, xử lý công việc mạch lạc, có trật tự. Vì thế có thể nói để sống buông thả không lý tưởng trong thời gian dài, Lư Mễ ắt hẳn có chỗ hơn người.

Lư Mễ vạch rõ và xoáy sâu vào những lý lẽ và quy trình cho người kia nghe, cuối cùng còn dọa thêm một câu: “Cứ cầm đèn chạy trước ô tô thì cô tự đi mà trả tiền nhé!”

Sau đó cô cầm đồ đi mất, trên người toát ra vẻ độc đoán và ngang ngược.

Nhân viên kia xoa cổ, cứ cảm thấy như có gió phả vào gáy mình, trong lòng đón từng cơn ớn lạnh.

Còn lâu Lư Mễ mới quan tâm tới chuyện đó. Đối với cô, làm đúng thì mọi người đều là anh em của nhau, còn làm sai thì mặc kệ đối phương là ai cô cũng mắng. Cô chẳng quan tâm mất thể diện thì xấu mặt người nào, lúc cần nghiêm khắc thì lời nói của cô cứng hơn bất cứ ai khác, đáng sợ lắm!

Lúc xoay người, cô nhìn thấy Đồ Minh đang nói chuyện với Vương Kết Tư, gương mặt sáng sủa hiền hòa, trời trong nắng ấm, bỗng nhiên anh nở nụ cười.

Cô thấy sắc nổi lòng tham, thế là cười cợt, chọc ghẹo thẳng mặt, đủ loại thủ đoạn xông lên tiên tiếp. Trong đầu như có một trận gió to lùa vào, làm cho cô choáng váng không mở mắt ra nổi, cứ như trên thế giới này không có người đàn ông nào khác khiến cô có hứng thú, lúc này nghĩ lại cẩn thận, hóa ra nguyên do ở ngay đây!

Người trước mắt là người cô vừa mắt nhất.

Đồ Minh nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại thì thấy cô. Lư Mễ vẫn chưa thu hồi ánh mắt lại, cũng không có ý định làm thế, trên môi vẫn còn vương ý cười, miệng nhếch lên, cười tiếp.

Đồ Minh không biết tại sao cô cười, nhếch môi lên một xíu tượng trưng coi như lịch sự đáp lại cô.

“Nhân viên này không dễ quản lý nhỉ? Đuổi cổ luôn đi, tuyển ai nghe lời ấy.” Đột nhiên khách hàng Vương Kết Tư nói một câu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nghe lời không phải tiêu chuẩn quan trọng nhất để xem xét nhân viên tốt hay xấu.” Đồ Minh lại bắt đầu bao che cho người mình, không đồng tình với lời đề nghị của Vương Kết Tư.

Buổi tối, nhóm Đồ Minh đi xã giao, Lư Mễ ngồi bên ngoài nhàm chán lướt điện thoại, dỏng tai lên nghe tiếng động bên trong. Hôm nay mấy người này uống rượu rất nhẹ nhàng, không nói chuyện kiểu lúc hét lớn lúc thì thầm nói nhỏ mà tốc độ nói chuyện cứ đều đều theo thứ tự, không ai quá liều mạng. Nhưng tiếng chạm ly vẫn rất năng suất, cũng có sóng ngầm.

Giữa chừng Đồ Minh đi ra gọi rượu, Lư Mễ đón mà trợn tròn mắt hỏi: “Uống hết rồi?”

“Uống hết rồi.”

“Thế thì vẫn lấy rượu vang đi, đừng đổi rượu.”

“Khách hàng muốn uống rượu trắng.” Đồ Minh nói với Lư Mễ.

“Với cái dạ dày đấy của ngài mà còn muốn trộn rượu, không muốn sống nữa à?” Lư Mễ chậc một tiếng: “Chờ đấy.”



Cô đi tới quầy bar nhắn tin cho Vương Kết Tư: [Tôi nói này người anh em, đổi rượu gì chứ hả? Không muốn sống nữa đúng không?]

[Cô xót tôi thì tôi sẽ không đổi.] Vương Kết Tư trả lời cô.

[Cút.]

Lư Mễ lấy một chai rượu vang quay lại, thấy Đồ Minh đứng ở cửa nghe điện thoại, cô bèn đặt chai rượu ở bên cạnh tay anh để anh nghe máy xong thì tiện thể mang vào luôn, như vậy có thể làm chậm tốc độ uống rượu lại không quá đường đột. Tuy Lư Mễ là người lỗ mãng, nhưng cô vẫn có năng lực phán đoán nhất định.

Đồ Minh cúp máy, cầm rượu vang lên, không hỏi Lư Mễ tại sao không lấy rượu trắng mà quay người đi vào luôn.

[Tại sao anh không hỏi tôi vì sao vẫn là rượu vang?] Lư Mễ nhắn tin cho anh.

[Không cần hỏi, cảm ơn cô đã lo cho dạ dày của tôi.]

[Cuối tuần dạy tôi đánh tennis đi?]

[Không dạy.]

[Hừ!]

Đồ Minh cất điện thoại đi. Rượu vang ngấm về sau, anh đi ra ngoài một lúc mà giờ lại thấy hơi choáng, tiếp tục uống rượu với tốc độ chậm hơn nữa. Không biết tại sao lúc này Vương Kết Tư lại hơi phấn khích, liên tục nhấc ly: “Cảm ơn Lăng Mỹ đã cử ra đội nhóm làm việc mạnh như vậy, tôi đề nghị uống thêm một ly.”

Ly rượu này không thể không uống.

Đồ Minh rất ghét loại rượu không thể không uống, anh liếc mắt trao đổi với Luke, giả bộ muốn ói, xua tay: “Xin lỗi nhé, tôi...”

“Mau đi đi.” Luke giục anh: “Lúc này cực kỳ khó chịu.”

Luke đứng dậy đưa anh ra ngoài cửa, nói thật to dặn dò Lư Mễ chăm sóc anh, sau đó quay lại nói với Vương Kết Tư: “Từ từ thôi, uống nữa thì toàn quân bị diệt mất.”

Lời nói kéo tốc độ uống rượu xuống.

Lư Mễ nhìn thấy Đồ Minh đi ra, nghĩ thầm tên lỗ mãng Vương Kết Tư lại bắt đầu rồi. Cô xin nhân viên phục vụ một cốc nước nóng, đưa tới trước mặt Đồ Minh. Anh cầm cốc uống một hớp, nước nóng quá, hơi nóng cuồn cuộn trong miệng, anh nhìn quanh tìm thùng rác, mắt đỏ au vì cố nhịn, cuối cùng vẫn phun ra ngoài.

Lần này anh bị bỏng cả tinh thần rồi, môi đỏ, trong miệng cũng nóng.

“Sao thế? Trong nước có độc à?” Lư Mễ không biết chăm sóc người khác, những lúc đi ăn với khách đều có nhân viên phục vụ theo cùng, hôm nay cô tự mình làm. Giờ thì hay rồi, ngài phun hết nước mà tôi đưa cho ngài ra rồi. Đúng là đáng ghét!

Đồ Minh không nói gì, quay người đi tới quầy lễ tân xin nước lạnh, ngửa cổ uống một hớp to rồi ngậm trong miệng, thoải mái hơn một chút. Cứ làm đi làm lại mấy lần, anh mới nói với Lư Mễ đang ngạc nhiên: “Không có độc, nóng quá.”

Lư Mễ vỗ trán, bật cười: “Xem đầu óc tôi kìa! Nóng thật! Xin lỗi anh nhé, để tôi xem nào, không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Bị bỏng mất một lớp da, môi tê rần, cảm giác không dễ chịu. Nhưng dù bị thế, anh cũng không nóng nảy với Lư Mễ.

Tính tình tốt, đạo đức tốt, Lư Mễ thầm nói trong lòng.

Đồ Minh ngậm một cục đá, tìm khăn ướt nhúng vào nước lạnh rồi ngậm giữa môi. Lúc này anh đang tựa vào tường ở ban công thông gió, sự mướt mát của núi sông như tranh thủy mặc đằng sau lưng thấm vào người anh, trông hơi đáng thương.

Núi sông Quế Lâm khiến anh nhớ đến những điều tốt đẹp từng có trong hôn nhân, theo bóng đêm dần sâu, những hồi ức ấy cũng mất đi ánh sáng.

Đồ Minh say rượu có thêm phần dịu dàng lãng mạn không miêu tả rõ được, lúc hai người chạm mắt nhau, trái tim Lư Mễ đập như gõ trống trận.

“Hay là tôi giúp ngài nhé?”

“Cái gì?” Đồ Minh mở miệng nói, vươn tay đỡ được tờ giấy rơi xuống.

Lư Mễ ngậm một cục đá, túm cổ áo Đồ Minh, vươn người lên, dán vào môi anh. Đôi môi mát lạnh đâm thẳng vào đôi môi tê rần vì bị bỏng của Đồ Minh. Động tác này giống như việc cô chạy mô tô, không dây dưa dài dòng, không hoa mỹ, đơn giản mà trực tiếp.

Đồ Minh say rượu vốn đã trì trệ, lúc này ngẩn người ở đó không biết hôm nay là hôm nào. Khi đầu lưỡi Lư Mễ cạy môi anh ra, đẩy cục đá sang, toàn bộ men say xộc lên đỉnh đầu anh, đột nhiên anh ngẩng đầu, gáy bị đập vào tường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cô làm gì thế?” Giọng anh nghiêm nghị, mặt đanh lại. Anh tức giận rồi.

Lư Mễ bĩu môi: “Giúp anh đó.”

“Đàn ông nào say rượu cô cũng giúp thế à? Cô coi bản thân cô thành người thế nào? Coi tôi là người thế nào?”



“Chừng mực của cô đâu?

“Đây là thái độ của cô đối với đồng nghiệp sao? Cứ nhất quyết làm cho mọi chuyện rối tung lên thế này hả?”

“Tôi yêu cầu cô tôn trọng tôi, cũng mong cô tự trọng!”

Lư Mễ nghiêm túc nghe Đồ Minh trút giận, nhìn đôi mắt hơi sung huyết vì say rượu của anh, một đôi mắt đó cực kỳ chân thành và sạch sẽ, dù anh đang giận nhưng nó vẫn trong sáng vô tư. Hiếm khi cô không cãi lại anh mấy câu nhưng ánh mắt sến sẩm vừa rồi của anh có ý gì? Rõ ràng là gọi mời tôi. Nguyên nhân cô không cãi lại, khả năng cao là do cô hiểu lầm.

Chờ Đồ Minh răn dạy xong, phía cuối hàng lang bỗng yên tĩnh lại. Một cơn gió thổi tới, men say trong người lại dâng lên lần nữa, cuối cùng anh không nhịn được sự cuộn trào trong dạ dày, thậm chí không kịp tìm chỗ, cứ thế mà phun vào thùng rác.

Nhưng anh thấy rất sảng khoái.

Sảng khoái một cách vô cớ.

Lư Mễ chạy đi lấy nước cho anh: “Ngài mau súc miệng đi!”

Đồ Minh nhận nước, không quên nói cảm ơn, uống từng hớp để súc miệng, cứ cảm thấy mình cực kỳ hôi. Đúng lúc này, hai ngón tay mềm mại dán vào môi anh. Lư Mễ khác hẳn với kiểu không đứng đắn ngày thường, nói với anh: “Há miệng.”

Một viên kẹo bạc hà.

Mùi không nồng nhưng giúp đầu óc tỉnh táo hơn, cổ họng cũng dễ chịu hơn một chút.

Đồ Minh dựa vào tường, cảm giác sảng khoái kia vẫn chưa dịu bớt. Lư Mễ đứng trước mặt anh, nhỏ giọng lý luận với anh: “Anh không thích tôi thế này hả? Không thích thì thôi, anh hung dữ thế làm gì! Nếu anh không thích, sao vừa nãy anh nhìn tôi như thế! Dù sao anh hung dữ với tôi là anh không đúng! Hung dữ với tôi thì thay đổi được gì à!”

Cô lại dán môi lên mặt Đồ Minh, khẽ chạm: “Tôi cứ không thay đổi đấy!” Đồ Minh nghiêng đầu đi nhưng không tránh được. Đôi môi Lư Mễ mềm mại, mang theo sự nhiệt tình, chỉ thơm nhẹ một cái mà khiến anh như bị bỏng.

Cô nói xong thì nhét vào lòng bàn tay anh một viên kẹo nữa, rồi quay người đi mất.

Buổi tối ngày hôm ấy Lư Mễ mất ngủ, cô nằm trên giường trằn trọc. Thượng Chi Đào dựa vào ánh trăng lọt qua khe hở giữa rèm cửa sổ, thấy cô làm bánh nướng lật qua lật lại trên giường bèn hỏi: “Chị làm sao thế?”

Lư Mễ thở dài thật sâu: “Haix, uống rượu say rồi mà không cho chị ngủ.” Từ đầu đến cuối đều không biết hối cải.

Thượng Chi Đào chui trong chăn cười khúc khích: “Em tưởng chị có tâm sự, định an ủi chị nữa cơ.”

“Tâm sự của chị là sức quyến rũ của chị không có tác dụng trước mặt cụ giáo họ Đồ. Anh ta rất cứng đầu, chị không tìm được điểm đột phá nên rất bứt rứt!”

Haix.

Cô lại thở dài.

Hôm sau cô thức dậy, Thượng Chi Đào đã đến hiện trường rồi, bản thân cô thì đi ra ngoài ăn bún, ấy vậy mà đụng phải Đồ Minh dậy sớm ở quán bún.

“Chào buổi sáng nhé Will.”

Đồ Minh không mặt dày như Lư Mễ được, nói với cô: “Tôi không mất trí nhớ.” Nghĩa bóng là tôi nhớ hôm qua cô đã làm gì, cô đừng giả ngơ với tôi.

“Không mất trí nhớ thì thôi, tôi còn sợ ngài quên ấy chứ!” Lư Mễ ngồi xuống ghế đối diện anh, nhìn bát bún thanh đạm trước mặt anh: “Không phải khách sạn cho ăn sáng miễn phí sao?”

Đồ Minh cúi đầu ăn không nói chuyện với cô, Lư Mễ đổ thêm dầu vào lửa: “Miệng ngài bị bỏng, thổi nguội rồi hãy ăn.”

“À đúng rồi, tôi còn hôn ngài đấy.” Lư Mễ giỏi chọc giận người khác nhất, tối hôm qua bị anh mắng nên bây giờ bù lại từng câu một, không chịu thiệt chút nào.

“Sao ngài không mắng tôi nữa?” Chủ quán mang một bát bún ra, đặt xuống trước mặt Lư mễ. Cô ngừng nói, chờ chủ quán đi mới vừa bỏ tương ớt làm từ ớt chuông vàng vào bát vừa nói tiếp: “Câu nào ngài nói cũng có lý hết, thế tại sao ngài không cảm thấy tôi làm thế với ngài là vì tôi thích ngài? Sao vậy? Thích ngài là không nghiêm túc, là tùy tiện à?”

“Người khác thích sẽ không động tay động chân.”

“Tôi có dùng tới tay đâu, tôi dùng miệng mà.”

Lư Mễ bắt đầu chơi xấu, chẳng biết sợ là gì. Cô ăn một miếng bún, cay quá, cô cầm một chai coca lạnh định uống nhưng bị Đồ Minh tiện tay lấy mất: “Uống đồ ở nhiệt độ thường.”

“Ngài lo nhiều chuyện thế!” Lư Mễ hừ một tiếng, ngoan ngoãn cầm một chai không lạnh uống.

“Sau này đừng vậy nữa, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi. Hôm qua là lần cuối.”

“Anh thật sự không thích tôi chút xíu nào sao? Không muốn có gì đó với tôi hả?”

“Không thích, không muốn.”

“Vậy thì thôi, tôi đổi người khác.” Lư Mễ húp một ngụm nước dùng: “Tôi chỉ có vài ưu điểm ấy thôi, cực kỳ hiểu câu biết khó mà lui.”