Quỷ Ấn

Chương 9: " Thiên địch "




Tiến lại giường nơi con trai Mẹo đang nằm hôn mê, thầy Lương bé xốc cậu bé dậy, để ngồi dựa vào thành giường. Thầy Lương cho cậu bé nuốt một viên thuốc có màu đỏ sau đó ông dùng tay ấn mạnh vào cả 2 lòng bàn chân của nó khoảng chừng 5 phút. Cuối cùng, sau khi hơ nóng dụng cụ lấy máu cùng đặt sẵn một cái bát nhỏ bên dưới, thầy Lương khẽ nói :

-- Ta cần một ít máu của cháu, sẽ không sao cả.

Dứt lời, thầy Lương chích thẳng vật nhọn vào cổ tay của cậu bé. Máu bắt đầu theo thanh kim loại chảy xuống bát nhỏ. Giữ nguyên như vậy cho đến khi máu được nửa bát, thầy Lương mới dừng, ngay lập tức ông dùng thuốc trị thương cầm máu cho cậu bé rồi băng bó phần cổ tay lại. Dìu cả Mẹo lên trên giường, để gia đình 3 người họ nằm ngủ ngay ngắn, lúc này, thầy Lương mới bắt đầu hoàn thành nốt công việc của mình, đó chính là " đánh bả " con chuột tinh bằng những thứ mà cả ngày hôm nay ông dày công chuẩn bị.
Máu người đã có, hạt Mã Tiền cũng đã được nghiền nát thành bột, cái thủ lợn lấy được từ lò mổ bỏ không đang rữa ra phân hủy. Tất cả đã sẵn sàng, giờ điều quan trọng nhất đó là liệu con chuột đó có mò đến lần nữa hay không...?

Tuy thần cơ diệu toán, nhưng lần này phần lớn thầy Lương đành phải dựa vào vận may. Bởi chỉ có 1 ngày, rất khó để biết được chính xác con chuột tinh đó đang trốn ở đâu. Mà dù có biết cũng không đủ thời gian để có thể bắt được nó. Cách duy nhất bây giờ chính là dẫn dụ nó đến. Đêm ngày hôm qua, khi nó bất ngờ kéo đàn quay lại tấn công cậu bé con trai Mẹo, rõ ràng là nó có chủ ý. Nó quay lại là để ăn xác chết vì nghĩ cậu bé đã trúng độc mà chết. Nhưng việc thầy Lương xuất hiện cũng như trên mái nhà nửa đêm vang lên tiếng mèo kêu đã khiến cho nó phải bỏ đi. Loài chuột vốn dĩ đã rất ranh ma, quỷ quyệt và cực kỳ nhạy bén. Con chuột này tất nhiên sẽ còn " quái " hơn thế bởi do ăn xác người chết, tích tụ tà khí nên đã biến thành chuột tinh có ý thức của con người. Điều thầy Lương lo lắng đó là sau đêm qua, nó sẽ cảnh giác và không quay lại nữa.
Do vậy, thầy Lương mới phải dùng đến máu của cậu nhóc con trai Mẹo, bởi theo như suy đoán của thầy Lương, con chuột tinh ấy khi cắn cậu bé, truyền độc vào cơ thể cậu bé, chắc hẳn nó phải nhớ mùi máu của cậu bé. Chính vì thế, dùng máu của con trai Mẹo, kết hợp với cái thủ lợn đang phân hủy, khả năng cao sẽ dụ được con chuột tinh kia. Đương nhiên, trong máu đã trộn sẵn " độc dược " được nghiền ra từ hạt Mã Tiền.

Tất cả đã được hoàn tất, bên dưới cái hố mà Mẹo đào chập tối, mùi thối từ thủ lợn phân hủy bốc lên nồng nặc, bát máu hòa cùng độc dược cũng đã được tưới lên cái thủ lợn. Công việc tiếp theo chỉ còn là chờ đợi, liệu rằng cái bẫy thầy Lương đặt ra có thành công hay không..?

Trời càng lúc càng chuyển dần về đêm, trong lúc chờ đợi, thầy Lương đã bỏ túi nhỏ đựng đất và tàn nhang mà sáng hôm nay ông lấy từ mộ của cụ Kình ra xem xét. Không nằm ngoài phán đoán của thầy Lương, ngôi mộ đó quả thực đã bị động, không chỉ vậy, việc động mồ, động mả này còn ảnh hưởng đến toàn bộ người dân nơi đây. Điều đó giải thích cho tại sao hơn 1 tháng trở lại đây, mọi chuyện trong làng mỗi ngày lại càng trở nên tệ hại hơn.
Thầy Lương lắc đầu, thở dài, ông nói một mình :

-- Tai họa đều từ con người mà ra. Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, dù sao đi chăng nữa thì đây cũng có thể coi là ý trời. Chà, mới đó mà đã sắp đến nửa đêm rồi, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nếu nó không đến, có lẽ ta sẽ còn phải ở lại đây thêm vài ngày.

Vừa dứt lời thì thầy Lương đứng bật dậy, hình như ông đã cảm nhận được điều gì đang xảyđến, nhoẻn miệng cười, đưa tay vuốt chòm râu bạc, thầy Lương nói :

-- Đến rồi sao, như vậy mới bõ công ta " bày tiệc " chờ đợi ngươi chứ....Khà khà khà.

Màn đêm tĩnh lặng, không gian xung quanh không có lấy một chuyển động. Nhưng từ từ trong bóng đêm đã bắt đầu xuất hiện những tiếng rả rích "

" Rít....rích....rít..."

m thanh đó cứ thế lớn dần, khi thầy Lương mở cửa bước ra ngoài sân thì đã nghe rõ những tiếng :
" Chít....chít.....chít..."

Đứng giữa khoảng sân nhỏ trước nhà, dưới ánh trăng mờ ảo của bầu trời đêm. Thầy Lương thực sự choáng váng bởi số lượng chuột đang kéo đến cái hố bẫy có lẽ phải đông gấp 10 lần ngày hôm qua. Chúng đen xì, lúc nhúc ồ ạt chạy về phía miệng hố. Trong lũ chuột ấy, thầy Lương không nhìn thấy con chuột tinh đâu cả. Lũ chuột chen chúc nhau lao xuống hố, chúng gào rít, xâu xé, bu lấy cái thủ lợn dưới hố.

Thầy Lương cau mày, bởi ông đã nhận ra, cái bẫy mà mình giăng, rốt cuộc cũng không khiến cho con chuột tinh sa lưới. Chỉ một thoáng sau, toàn bộ chuột bên dưới hố đều ngửa bụng chết cứng đơ. Tiếng chuột rít, tiếng cắn xé cũng không còn nữa. Lúc này, từ trong khoảng tối trước mặt, đôi mắt đỏ lòm như máu lần trước thầy Lương nhìn thấy bên trong nhà Mẹo mới xuất hiện. Đó chính là con chuột tinh mà thầy Lương muốn tiêu diệt để trừ hậu họa.
Nó đang tiến về trước miệng hố, dưới ánh trăng, và với khoảng cách đủ để nhìn, thầy Lương lần đầu tiên trong đời thấy một con chuột lớn đến như vậy. Nó phải to bằng một con mèo, với cái mõm dài đã mọc răng nanh, phần lông nham nhở có những chỗ trụi húi để lộ những mảng da lở loét, nó đứng trên miệng hố hướng đôi mắt đỏ về phía khoảng sân nơi thầy Lương đang đứng rồi giơ móng vuốt cào xuống mặt đất.

Một âm thanh gai người vang lên :

" Nghéc.......kéc.....kéc...kéc...."

Có vẻ như nó đang rất căm giận thầy Lương vì cái bẫy mà thầy Lương tạo ra. Nhưng như thầy Lương đã dự đoán, con chuột này vô cùng tinh ranh. Cứ mỗi ngày trôi qua, nó càng trở nên nguy hiểm, quỷ quyệt. Hôm qua số lượng chuột mà nó kéo đến chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vậy mà đêm nay, lũ chuột đông nhi nhít phải gấp 10 lần đêm hôm qua. Sẽ ra sao nếu chỉ trong một thời gian nữa chúng nhân số lượng lên gấp nhiều lần, khi ấy sẽ thực sự là 1 điều tồi tệ.
Khoảng cách giữa thầy Lương và con chuột tinh lúc này không đủ để thầy Lương có thể làm một điều gì đó để gϊếŧ được nó. Thực sự thầy Lương đã có phần chủ quan khi nghĩ rằng chỉ với cái bẫy, nếu nó mò đến mọi chuyện sẽ thành công. Nhưng không, không những không gϊếŧ được nó, mà ngược lại sau này sẽ càng khó khăn trong việc lùng bắt nó mà thôi. Nhìn cái mõm dài cùng hai cái răng nanh của con chuột, thêm vào đó phần lông của nó đang trụi dần đi, thầy Lương biết, con chuột sắp thành tinh thực sự. Nó biết lúc này đối đầu với người đang đứng trên khoảng sân kia chỉ có con đường chết. Vì vậy, sau khi rít lên những tiếng rít gai người, con chuột quẫy đuôi toan bỏ chạy.

Thầy Lương trợn mắt :

-- Súc sinh, muốn chạy sao.....?

Thầy Lương vừa dứt câu thì từ trên mái nhà, một bóng đen lao vụt xuống bãi ruộng trước mặt.
" Ngao.....Ngao.....Ngao...."

" Miao.....Miao.....Miao...."

Bóng đen vừa lao vụt qua thầy Lương đó chính là một con mèo, con mèo đen với ánh mắt xanh lè, kích cỡ của nó cũng rất lớn so với loài mèo bình thường. Và thứ mà con mèo đang lao vào tấn công chính là con chuột ma quái kia.

Xưa nay, mèo luôn là một trong những thiên địch của loài chuột, có thể nói, loài mèo sinh ra đã mang trong mình bản năng săn chuột. Với tốc độ cũng như bản năng sát thủ, mặc cho con chuột tinh có kích thước khá lớn, nhưng đã là thiên địch thì loài mèo vẫn là loài chiếm ưu thế.

Dưới khoảng ruộng nứt nẻ, con mèo đen đang gầm gừ, xù lông, quăng đuôi đập đất vờn chuột. Con chuột tinh cũng không đứng im chờ chết, nó nhe răng nhanh, giơ móng vuốt chống lại. Trong bóng tối, cặp mắt xanh của con mèo đang lăm le đôi mắt đỏ của chuột tinh.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, thầy Lương mỉm cười, có lẽ ông đã biết được kết cục cuối cùng, ông nói :

-- Thì ra là Linh Miêu, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.....Thiên địch, đúng là thiên địch......Linh Miêu xuất hiện khi nơi đây có chuột thành tinh.....Ha ha ha.....Ha ha ha.

" Ngao.....Miao....Miao.....Ngừ...."

Không có gì lạ khi Linh Miêu chỉ một loáng sau đã đả bại con chuột tinh, những cái vuốt mèo sáng loáng đang đè giữ con chuột nằm im bất động dưới nền đất nứt nẻ.

Những tiếng kêu yếu ớt cuối cùng từ con chuột khẽ vang lên :

" Chít....chít...ít.."

Linh Miêu cúi xuống, ngoạm lấy con chuột vào miệng, nó nhảy lên khoảng sân nhà Mẹo, đứng trước mặt thầy Lương, Linh Miêu dùng hai chân trước cào cào xuống nền đất rồi cúi đầu đúng 3 lần như một lời cảm tạ thầy Lương đã ra tay trợ giúp.
Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Linh Miêu, thầy Lương nói :

-- Là ta phải cảm ơn ngươi mới phải......Ngươi yên tâm. chuyện của làng này, ta sẽ lo chu toàn.

Thầy Lương vừa dứt lời, Linh Miêu miệng vẫn ngoạm con chuột tinh, nó đưa mắt nhìn thầy Lương lần cuối rồi lao thẳng vào bóng tối trước mặt, Linh Miêu biến mất.

Còn lại một mình, thầy Lương tự nhủ :

-- Chà, có lẽ ta đã già thật rồi.....Chỉ một chút tính toán sơ sẩy mà suýt nữa đem lại tai họa. Lần sau phải cẩn thận hơn mới được.....Khà khà, Linh Miêu giao đấu chuột tinh, thật là được mở mang tầm mắt mà.....Ha ha ha....ha ha ha.