Lúc này, thầy Lương mới để Thước kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra với nhóm của Thước trong chuyến đi vào rừng tìm vàng cách đây gần 2 năm về trước. Tất cả những gì mà Thước biết, từ tên của những người trong nhóm, cho đến nỗi ám ảnh đầy chết chóc với cái tên mo Chốc cùng " Làng Sương Mù ". Khi một lần nữa phải nhớ lại từng cái chết mà mình tận mắt chứng kiến, Thước lại thêm một lần run lên vì sợ hãi, vì giận giữ, vì uất hận.
Ngay cả lão Xèng, khi nghe Thước tả lại cảnh Bường bị gϊếŧ rồi treo xác lên cây, cảnh Tùa nằm trên bàn như một vật tế thần, để rồi sau đó bị một sinh vật kỳ dị xé toạc cơ thể chui ra ngoài, ngay sau đó, lão mo Chốc nhai sống sinh vật ấy một cách thỏa mãn. Chỉ là nghe thôi nhưng cũng khiến lão Xèng cũng như Bảo thấy rùng mình, sởn gai ốc.
Có một điều mà Bảo thắc mắc, Bảo hỏi :
-- Mo Chốc đáng sợ như vậy thì bằng cách nào anh lại trốn thoát được khỏi đó, hơn nữa anh có nói, lão thầy mo kia đã bỏ ngải tất cả những người trong nhóm....
thước trả lời :
-- Điều này đến nay tôi cũng chưa thể hiểu được một cách rõ ràng. Bởi sau khi tận mắt chứng kiến cái chết của Tùa, tên thầy Mo ấy lại không gϊếŧ tôi ngay. Hắn tiếp tục giam giữ tôi trong căn nhà gỗ, nỗi sợ hãi khiến tôi chỉ muốn chết đi ngay lập tức. Và sự thật là tôi đã treo cổ tự tử. Nhưng trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, giọng nói đó nói tôi đừng chết, cô ta sẽ giúp tôi thoát khỏi nơi đó.
Bảo hỏi tiếp :
-- Vậy sau đó thì sao...?
Thước đáp :
-- Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường. Và thời gian thì đã trôi qua hơn 1 năm rồi, những gì xảy ra trong 1 năm ấy, ban đầu tôi không nhớ được gì cả. Những mảnh ký ức hỗn loạn cứ thế hiện ra trong đầu, nó làm cho đầu tôi muốn nổ tung. Mọi cảm xúc, đau đớn, sợ hãi, dằn vặt ập đến, những hình ảnh đáng sợ, ám ảnh ùa về......Cũng may, nhờ có thầy Lương đây nên tôi mới trở lại bình thường. Và cũng chính thầy Lương đã giúp tôi giải " Ngải Độc Trùng ". Theo những gì mọi người kể lại, trong khoảng hơn 1 năm đó, tôi đã phát điên, tôi lang thang nơi đầu đường xó chợ, ngủ ở bãi rác, hàng ngày tôi được một ông chủ quán ăn cho đồ ăn, tôi điên dại như thế đến khi thầy Lương xuất hiện và ra tay cứu giúp. Khi tỉnh táo, những ký ức xảy ra trong khoảng thời gian tôi ở trong khu rừng, ở làng sương mù tôi vẫn nhớ như in. Cứ như thể chúng chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.
Lão Xèng thốt lên :
-- Thật khó mà tin nổi, trong khu rừng ấy thực sự tồn tại một ngôi làng đáng sợ như vậy hay sao....?
Khẽ nuốt nước bọt, lão Xèng nói tiếp :
-- Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều này giải thích vì sao, bên cạnh cái tên " Làng Sương Mù ", cũng có những người gọi nó với cái tên " Làng Quỷ ".
Thầy Lương bây giờ mới lên tiếng :
-- Thực ra cũng không khó tin lắm đâu, sở dĩ cậu Thước thoát được khỏi ngôi làng đó là nhờ vào một người khác. Một người đã chết, một linh hồn chưa cam lòng rời khỏi trần gian bởi vẫn còn mang theo uất hận, vương vấn chưa được giải tỏa. Chính linh hồn này là người đã nhập vào Thước trong lúc Thước mất đi ý thức, có thể coi như gần mất mạng. Từ đó dẫn đường, chỉ lối cho Thước chạy thoát, và cũng chính linh hồn cô gái ấy trong suốt hơn 1 năm trời ngăn cản không cho ngải độc trùng gϊếŧ chết Thước tới khi tôi gặp họ. Có thể nói, trong nhóm của Thước, cậu ta rất may mắn khi là người nắm giữ di vật của người đã chết nên thoát chết. Vì thương cảm, cũng như kính phục linh hồn của cô gái ấy, nên tôi quyết định giúp cho cô ấy có thể siêu thoát.
Lão Xèng ngạc nhiên :
-- Di vật của người chết...? Là sao...? Ông có thể nói rõ hơn nữa được không..?
Thước đứng dậy, đi về phía chiếc balo của mình, Thước mở balo rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên ngoài còn được bọc một lớp vải trắng cực kỳ cẩn thận. Tiếp tục ngồi xuống, trước ánh nhìn đầy tò mò của lão Xèng cũng như Bảo, Thước khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng buồn, Thước nói :
-- Đây chính là di vật của người chết, cũng là ân nhân đã cứu mạng tôi. Sau này tôi mới biết, giọng nói vang lên trong đầu tôi trong khi tôi đang cố gϊếŧ bản thân mình là giọng nói của linh hồn một cô gái đã gá vào vật này.
Từ từ, cẩn trọng, Thước mở lớp vải bọc, rồi khẽ khàng mở nắp chiếc hộp.
Lão Xèng nheo mắt nhìn rồi hỏi :
-- Là sợi dây chuyền này sao...?
Trong lúc thầy Lương, Thước, cùng lão Xèng đang chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền thì Bảo bất giác chống tay, ngửa người về sau trong ánh mắt bàng hoàng một cách cùng cực, miệng mấp máy nói không thành câu, Bảo run giọng :
-- Đây......đây là...
Thước hỏi :
-- Anh sao vậy...? Có chuyện gì sao...?
Thầy Lương với lão Xèng cũng không hiểu Bảo bị làm sao, nhưng nhìn mặt Bảo lúc này đang tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra chảy ướt khuôn mặt. Bất chợt Bảo đưa tay giật lấy sợi dây chuyền Thước đang cầm.
Thước quát lớn :
-- Khốn kiếp, anh làm trò gì đấy...? Trả lại tôi mau....
Hành động sỗ sàng của Bảo khiến Thước nổi điên, bởi Thước coi sợi dây chuyền như một báu vật, hơn nữa đây còn là di vật của người đã chết. Thước định lao đến đánh Bảo thì thầy Lương cùng lão Xèng kéo người Thước ngăn lại.
Hai ông già cũng chưa hiểu tại sao bỗng dưng Bảo lại trở nên như vậy, nhưng khi tất cả cùng nhìn về phía Bảo thì họ thấy, Bảo nhìn sợi dây chuyền đang nắm trong tay với hai hàng nước mắt chảy xuống không ngừng.
Bảo vừa khóc vừa nói trong đau khổ :
-- Đây....đây là sợi...dây chuyền...của tôi.
Bất giác cả ba người, thầy Lương, Thước, lão Xèng đều nói chung 1 câu :
-- Không thể nào....
Nhìn về phía Thước, Bảo hỏi trong nghẹn ngào :
-- Anh đã lấy sợi dây chuyền này ở đâu...?
Thước trả lời :
-- Tôi nhặt được nó trong một ngôi nhà sàn bằng gỗ, lúc đó chúng tôi bị người của mo Chốc truy đuổi, bắt buộc chúng tôi phải chạy sâu vào trong rừng, mặc dù khu rừng ấy đối với chúng tôi hoàn toàn khác lạ. Một khu rừng với những cây cổ thụ vô cùng to lớn.....
Bảo tiếp :
-- Trong khu rừng ấy chỉ có duy nhất một ngôi nhà sàn gỗ thôi phải không...?
Thước gật đầu :
-- Đúng....đúng vậy.....Nó giống như một ngôi nhà bị bỏ hoang, khi tôi bước vào, cũng có những vật dụng nhưng chúng đều đã mốc xanh, hư hỏng, không có ai sống ở đó cả. Khi ngủ ở góc nhà, tôi vô tình nhặt được sợi dây chuyền này và giữ luôn nó bên người. Thực...thực sự nó là của anh sao...?
Nghe đến đây Bảo bỗng qụy gối xuống, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt, Bảo nấc lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Có lẽ ai cũng hiểu lý do tại sao Bảo lại đau khổ đến vậy, sáng nay, thầy Lương và Thước được lão Xèng kể rằng, lý do mà Bảo mạo hiểm tính mạng, sống chết bằng mọi cách đi tìm " Làng Sương Mù " là vì một cô gái. Lúc này đây, cầm sợi dây chuyền trên tay, Bảo tựa hồ như một người không còn ý thức, những giọt nước mắt vẫn đang rơi xuống nền nhà khiến ai nhìn thấy cũng phải thương cảm.
Bảo áp sợi dây chuyền vào lồng ngực :
-- Sương, em thực sự đã chết rồi sao....?
Tâm trí rối loạn, không chịu chấp nhận những gì mình được nghe, Bảo cố gắng tìm ra một lý do để phủ nhận. Bảo đứng dậy rồi nhìn thầy Lương, nhìn Thước, Bảo gằn giọng :
-- Không, cô ấy không thể nào chết được.....Chỉ là các người nhặt được sợi dây chuyền này mà thôi. Điều này không chứng minh được gì cả. Thước, anh phải trả lời tôi......Lúc nhặt được sợi dây chuyền, anh có thấy gì khác ở đó không...? Ví dụ như xương người, hay xác chết chẳng hạn.
Thước lắc đầu :
-- Không....không có những thứ đấy.
Bảo cười khùng khục :
-- Đấy, thấy chưa....Nếu như Sương chết ở đó thì phải thấy xác chứ. Chỉ là cô ấy làm rơi sợi dây chuyền mà thôi.....Ha ha ha, Sương chưa chết, Sương không thể nào chết được.....Tôi đã hứa sẽ quay lại tìm cô ấy, và cô ấy cũng nói sẽ đợi tôi......Các người đừng có bịa chuyện, làm gì có hồn ma nào gá vào sợi dây chuyền.....Tôi không tin, tôi không tin....Ha ha ha....Ha ha ha....Có sợi dây chuyền, nghĩa là Sương thực sự ở trong ngôi làng ấy......Sương, anh sẽ tìm em, hãy đợi anh, sắp rồi.
Bảo mở cửa đi ra bên ngoài, Thước định chạy theo nhưng thầy Lương cũng như lão Xèng ngăn lại, thầy Lương nói :
-- Cứ để kệ cậu ấy, lúc này đây suy nghĩ đó chính là thứ khiến cậu ấy muốn sống. Để cậu ấy đi đi.
Lão Xèng nhìn thầy Lương hỏi :
-- Nhưng có thực sự câu chuyện mà hai người kể khi nãy, câu chuyện linh hồn cô gái đã chết gá vào sợi dây chuyền là có thật hay không...?
Thầy Lương trả lời :
-- Chắc lão cũng hiểu, một ông già như tôi không lặn lội nguy hiểm, thậm chí là sắp tới đây sẽ phải bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc chỉ để bịa ra một câu chuyện không có thật. Thì ra sợi dây chuyền có liên quan đến cậu ta, chẳng trách ngay khi vừa gặp, tôi đã cảm thấy có gì đó quen thuộc, không phải chúng tôi tìm đến nhà lão, mà chính sợi dây chuyền đã dẫn đường cho chúng tôi đến đây.
Lão Xèng dù không muốn, nhưng những gì xảy ra cho tới bây giờ khiến lão không thể không tin được. Nhìn ra bên ngoài cửa, lão Xèng ủ rũ nói :
-- Nếu như vậy thì cậu ta thật đáng thương......Tìm gặp cô gái ấy chính là mong muốn lớn nhất của cậu ấy. Cho dù cậu ta không tin cô gái ấy đã chết, thì việc tiếp tục dấn thân vào khu rừng, cậu ta cũng sẽ chết mà thôi....Vì sẽ chẳng bao giờ, cậu ta tìm được cô gái đó nữa.
Thầy Lương đáp :
-- Không, có thể vẫn còn 1 thứ mà cậu ta muốn gặp.......Đây cũng chính là lý do lớn nhất để tôi tìm tới " Làng Quỷ ".