Bữa cơm tối.....
-- Nào, ngồi xuống đi, đừng ngại gì cả, cứ tự nhiên....Uống chút rượu chứ nhỉ, tôi có rượu ngô đây. Gà rừng nướng ống tre uống cùng với rượu ngô thì cứ gọi là ngon quên cả trời đất.
Nói rồi lão Xèng đi lấy rượu, bữa cơm khá thịnh soạn khi mà trên cái lá chuối trải dưới nền nhà là những miếng thịt gà chặt khúc nhỏ vừa được lão Xèng đổ ra từ hai cái ống tre, mùi thơm quyện vào làn khói trắng bốc lên nghi ngút, cùng với đó là bát canh rau rừng, và một đĩa rau ghém ăn ngoài gồm lá chua, đọt măng, rau thơm.
Lão Xèng quay lại với chai rượu ngô trên tay, ngồi phịch xuống, cơ thể có phần cao lớn của lão Xèng khiến Thước có cảm tưởng nền đất vừa bị rung lên. Thước vẫn chưa thể tin một người 60 tuổi lại có được sức khỏe tốt đến như vậy. Lão Xèng rót rượu, nâng chén đầu tiên, lão cạn một hơi hết sạch rồi cười sảng khoái :
-- Khà khà khà, lâu lắm rồi mới vui thế này. Kìa, hai người ăn đi chứ, ăn lúc còn nóng nó mới ngon. Vừa ăn, vừa uống ta vừa nói chuyện.
Chẳng phải đợi lâu, lão Xèng mở đầu bằng một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề :
-- Khi nãy hai người nói hai người muốn đi vào rừng, nhưng lại không phải đi tìm vàng, thế mục đích của hai người là gì...?
Thầy Lương nhìn Thước gật đầu ra hiệu đồng ý cho Thước nói, Thước trả lời lão Xèng :
-- Chuyện kể ra khá dài dòng, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ tôi. Như ông đã biết, cách đây gần 2 năm, tôi cùng nhóm bạn của mình đã đi vào rừng để tìm kiếm vàng. Trong số tất cả 6 người, thì chỉ có tôi may mắn sống sót trở ra. Giờ tôi muốn quay lại tìm kiếm bạn bè của mình.
Lão Xèng cười nhạt :
-- Cậu đang đùa tôi đấy à...? Nghe câu chuyện của cậu nó chẳng hợp lý một chút nào cả. Hơn nữa tại sao cậu lại khẳng định chỉ có cậu sống sót, cậu còn sống ra khỏi khu rừng đó thì các bạn cậu cũng có thể làm như vậy. Người ta nói không thể tin vào những gì đám người đào vàng kể quả không sai. Chưa nói đến việc, sao đến tận bây giờ mới quay lại tìm bạn bè của mình. Giả dụ bạn bè của cậu không thể thoát ra thì chắc họ cũng chết cả rồi. Giờ mới đi tìm chẳng phải quá muộn hay sao...?
Thấy Thước có phần lúng túng, thầy Lương cất lời :
-- Để tôi giải thích từng câu hỏi cho lão, đầu tiên lý do mà đến bây giờ cậu ấy mới quay lại đây để tìm bạn bè của mình là bởi vì suốt hơn 1 năm qua, sau khi trở về, cậu ấy đã phát điên. Chính tôi là người đã chữa bệnh cho cậu ấy. Điều tiếp theo, đúng như lời lão nói, có thể bạn bè của cậu ấy đã chết cả rồi, trên thực tế, cậu ấy cũng đã tận mắt nhìn thấy bạn bè mình chết, nhưng không phải là tất cả. Do vậy cậu ấy hi vọng vẫn còn có người sống sót. Cuối cùng, tại sao cậu ấy lại hi vọng như vậy, bởi bạn bè và bản thân cậu ta bị một nhóm người sống trong rừng ra tay hạ sát, những người này được gọi với cái tên, cư dân của " Làng Sương Mù ".
Đang rót rượu, lão Xèng chợt khựng tay lại, rượu cứ thế rót tràn cả ra ngoài. Nuốt nước bọt, lão Xèng hỏi :
-- " Làng Sương Mù ", nói như vậy, cậu thanh niên này đã đặt chân đến đó....?
Thước đáp một cách đầy cương quyết :
-- Đúng như vậy, tôi cùng bạn bè của mình đã bị đưa đến " Làng Sương Mù ". Đó cũng chính là nơi những người bạn của tôi bị gϊếŧ hại một cách dã man. Nhưng vẫn còn 2 người lúc tôi trở về vẫn chưa biết họ còn sống hay đã chết, vậy nên tôi muốn quay lại đó để tìm họ.
Lão Xèng bất chợt nhìn thẳng vào mắt của Thước, giữ như vậy một lúc, ánh nhìn chằm chằm của lão khiến Thước có chút bối rối. Khẽ mỉm cười, lão Xèng nói :
-- Nhìn vào mắt cậu, tôi đoán cậu không nói dối. Hơn nữa không việc gì cậu phải đem chuyện sống chết của bạn bè mình ra để đánh lừa người khác. Nhưng từ xưa đến nay, câu chuyện về " làng sương mù " chỉ là một truyền thuyết. Tôi tin cậu từng vào rừng tìm vàng và sống sót. Tuy nhiên việc cậu nói cậu đã đặt chân đến " làng sương mù " thì quả thực rất khó để mà tin nổi. Bởi bản thân tôi không cho rằng, ngôi làng đó có tồn tại, những gì người đời thêu dệt chỉ khiến cho những kẻ tham lam đi tìm cái chết mà thôi. Hơn nữa, chỉ với 2 người, một già, một trẻ, các người tính tự sát hay sao....?
Thầy Lương đáp :
-- Trước khi chúng tôi kể tiếp chuyện của mình, lão có thể cho tôi biết, rốt cuộc " làng sương mù " đó là gì vậy...?
Lão Xèng nói :
-- Từ thời xa xưa, ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã được nghe những câu chuyện kỳ bí về " làng sương mù ". Cha ông kể lại rằng, đâu đó trong khu rừng phía chân đỉnh núi U Bò có một ngôi làng thần bí, không thể xác định được vị trí của nó. Người ta nói, nếu tìm được đến ngôi làng ấy, bạn sẽ trở lên giàu có, bởi vì trong làng sương mù có rất nhiều vàng, vàng ở khắp nơi, vàng lộ thiên, vàng ẩn trong đá, thậm chí ra suối cũng nhặt được vàng. Tuy nhiên, đi cùng với vàng cũng là những câu chuyện mang màu sắc vô cùng đáng sợ. Những kẻ đi tìm vàng đều chết mất xác, nhưng cũng không phải không có người sống sót trở ra. Nhưng, những kẻ quay về từ trong khu rừng bí ẩn ấy không một ai tỉnh táo, kẻ thì phát điên phát dại, kẻ chẳng biết bản thân là ai. Thứ mà họ luôn miệng nhắc đến chính là ngôi làng thần bí, với những thỏi vàng khắp mọi nơi, cùng với đó là sắc đẹp của phụ nữ sống trong ngôi làng. Từ lời nói của những kẻ điên như chứa một sức mê hoặc, cám dỗ không thể cưỡng lại, những người ôm mộng đổi đời bắt đầu lao vào rừng với hi vọng tìm thấy làng sương mù, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng. Kết cục vẫn không thay đổi, đi tìm vàng chính là con đường dẫn xuống địa ngục. Cho đến nay, ngôi làng đó có tồn tại hay không...? Câu trả lời cũng giống như truyền thuyết người ta nhắc về nó vậy.
Thước nắm chặt bàn tay lại, Thước nói :
-- Tôi lấy tính mạng của mình ra để thề với ông rằng, ngôi làng đó thực sự có tồn tại. Những gì mà ông vừa nói không hề sai, nơi đó có vàng, rất nhiều vàng, bản thân chúng tôi đã từng tìm được vàng, cả một tảng vàng nằm trong đá, tôi đã nhìn thấy con suối với những cục vàng lấp lánh xen lẫn trong sỏi......Nhưng.....nhưng ngôi làng đó thực sự là nơi sinh sống của quỷ dữ, những con quỷ đội lốt người. Giờ đây, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng bạn bè tôi bị chúng gϊếŧ hại, tôi vẫn chưa hết sợ hãi. Chúng chính là quỷ ăn thịt người.
Lão Xèng nhìn Thước, lời nói cũng như biểu cảm của Thước, ánh mắt đang lộ ra vẻ sợ hãi, một người nói dối không thể có những cảm xúc thật đến như vậy. Nếu là trước đây, chắc chắn lão Xèng sẽ nghĩ rằng, câu chuyện của Thước chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nhưng càng lúc, những gì mà lão Xèng nghe, những gì mà lão Xèng thấy thực sự khiến lão Xèng lung lay suy nghĩ về việc làng sương mù có tồn tại. Có một chi tiết Thước vừa nói làm lão Xèng thấy trùng khớp với Bảo. Đó là việc Bảo cũng đã tìm thấy vàng dưới một lòng suối, sau khi cố gắng đi sâu hơn nữa vào bên trong khu rừng.
Lão Xèng suy nghĩ điều gì đó, sau đó lão nói tảng đi :
-- Đó là những gì mà ta biết, mà thôi, đang ăn cơm, nhắc đến chuyện sống chết mất vui. Hơn nữa nhìn hai người cũng đã mệt rồi, để đi được tới đây không mấy dễ dàng, mau mau ăn rồi đi nghỉ sớm. Có gì để sáng mai rồi nói tiếp.
Xét thấy thái độ của lão Xèng đột nhiên thay đổi, thầy Lương mặc dù muốn hỏi thêm vài câu nhưng cũng im lặng không nói gì thêm. Ăn xong, lão Xèng dọn dẹp một góc nhà cho thầy Lương với Thước nằm ngủ. Cơm no, rượu say, lại được ngả lưng cạnh bếp lửa ấm áp, khác hẳn với những hôm nằm ở chuồng trâu, nằm ở ven đường, Thước thở phào đầy dễ chịu, Thước nói :
-- Lão Xèng này đúng là người tốt thầy nhỉ...? Mà đấy, thầy thấy rồi còn gì, ngoài ông ấy ra đâu còn ai khác. Chỉ tiếc là những gì ông ta nói về làng sương mù cũng là thứ chúng ta đã biết. À mà thầy tính khi nào thì chúng ta xuất phát.
Thầy Lương đáp :
-- Trước mắt cứ đợi thêm xem sao. Lão Xèng nói đúng, chỉ có ta và cậu đi vào khu rừng ấy giống như tự sát. Vậy cho nên trước khi xuất phát, ta cần phải tìm hiểu thật kỹ....
" Khò....Khò....Khò "
Trong lúc thầy Lương đang nói thì Thước đã ngáy o o. Thầy Lương lắc đầu mỉm cười, khẽ kéo cái chăn mỏng đắp cho Thước, những ngày qua Thước đã chịu nhiều vất vả, bởi vậy hôm nay vừa đặt lưng Thước đã ngủ ngay. Xưa nay hành sự luôn một mình, bản thân không màng sống chết, thậm chí đã có nhiều lần thầy Lương nguyện hi sinh mạng sống và coi đó như một sự giải thoát. Tuy nhiên, chuyến đi này không giống như những chuyến đi trước kia. Thầy Lương tự nhủ, mạng sống của mình không quan trọng, nhưng người đi cùng thầy thì lại khác. Vạn bất đắc dĩ thầy Lương mới để Thước đi cùng, vì nếu không có Thước, sẽ rất khó khăn cho thầy Lương đến được đây chứ chưa nói tìm " làng sương mù ". Mặt khác, thầy Lương cũng hi vọng, trong chuyến đi này, Thước sẽ gỡ bỏ được những vướng bận, dày vò, đau khổ, hối hận trong lòng. Bởi hơn ai hết, thầy Lương là người thấu hiểu nhất mặc cảm về tội lỗi do mình gây ra. Có thể trường hợp của Thước không giống với thầy Lương, nhưng nếu không đối diện với nỗi ám ảnh, tự tay loại bỏ nó ra khỏi đầu, chắc chắn quãng thời gian sau này, Thước khó lòng ngủ yên, bởi ác mộng luôn tìm về khi màn đêm buông xuống.
Lát sau, lão Xèng mở cửa bước vào. Nghe thấy tiếng ngáy của Thước, lão Xèng nghĩ cả hai đã ngủ. Lão Xèng tìm thứ gì đó xong lại đi ra, lão nhẹ nhàng khép cánh cửa cố không tạo ra tiếng động. Lão ngồi ngoài đó một mình, trời hôm nay có trăng, dưới ánh sáng trăng, lão Xèng giã giã, quết quết, lão thông cái ống tre nhỏ bằng nửa cổ tay, lão phết mỡ gà rồi lại trộn trộn. Cuối cùng lão phết cái thứ đen đen ấy vào lỗ nhỏ trên ống tre xong châm lửa.
Một mùi thơm đặc trưng len lỏi cả vào bên trong nhà nơi thầy Lương đang nằm.
Thầy Lương khẽ mở mắt, thầy Lương nói :
-- Lão cũng đang đợi giống ta sao...? Lão Xèng.....?