Quỷ Ấn

Chương 65: Vạn vật giao hoan - Tình yêu của đôi bạn trẻ




Phển tiến lại gần Hiên rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời, Phển nói :

-- Nếu nghe tên thì ai cũng nghĩ đứng ở nơi này sẽ được ngắm nhìn những ngôi sao rõ hơn, và nhiều hơn nên người ta mới gọi là đồi ánh sao. Nhưng thực ra không phải vậy, Họ gọi nó với cái tên như vậy chính là bởi vì.....Hi hi, em nhìn anh đây này.

Dứt lời, Phển bẻ một cành cây nhỏ gần nơi hai người đứng, khẽ kéo tay Hiên tiến về phía trước mặt, dừng lại, Phển khua nhẹ cành cây xuống sát mặt cỏ.

Phển nói lớn :

-- Bay lên nào.....

Hiên sửng sốt trước những gì đang diễn ra trước mắt, từ dưới thảm cỏ mềm mượt, từng đốm sáng lập lòe đang nhẹ nhàng bay lên khoảng không trung trước mặt hai người. Đó chính là những con đom đóm, có rất nhiều đom đóm ở đây, bị Phển dùng cành cây đánh động, đom đóm nhấp nháy tỏa ra khắp mọi nơi.
Hiên thích thú vô cùng, Hiên đưa tay ra khẽ chạm vào một con đom đóm, chưa bao giờ Hiên được nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đến như vậy. Bầu trời buổi tối, những cơn gió thổi hiu hiu, ánh trăng mờ ảo, cùng với đó là ánh sáng từ những con đom đóm lập lòe, lúc chớp, lúc tắt càng làm cho khung cảnh thêm phần thơ mộng.

Hiên rưng rưng nước mắt :

-- Đẹp quá anh ạ....Em không nghĩ trước khi chết mình lại có thể được ngắm một cảnh tượng đẹp đến như vậy...Nhất là cùng với....

Hiên ngập ngừng rồi khẽ dừng lại không nói hết câu, Phển nghe thấy vậy cũng thoáng buồn, Phển không hề biết chuyện Hiên bị cha ruột của mình nguyền rủa. Phển chỉ nghe thầy Lương kể lại rằng Hiên đang mắc một căn bệnh quái ác. Đó cũng là lý do vì sao mẹ con Hiên chuyển đến nhà Phển ở tạm vài hôm. Lúc này đây, nhìn cô gái xinh xắn ấy vừa khóc, vừa mỉm cười nói ra những lời đau lòng, Phển bỗng thấy việc mình làm tối qua thật đáng khinh bỉ.
Phển nói với Hiên :

-- Em đừng lo, bác Lương là một người rất giỏi. Anh từng chứng kiến bác ấy ra tay cứu mạng người khác. Chắc chắn bác ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho em.

Nhìn bộ dạng của Phển, Hiên khẽ bật cười, lau nước mắt Hiên đáp :

-- Anh đang lo cho em đấy à...?

Phển ngại ngùng :

-- Chỉ là...anh muốn động viên em thôi. Chuyện hôm qua anh đúng là một thằng khốn nạn. Một thằng không ra gì.

Hiên nói :

-- Em đã nói là không sao mà. Nếu là anh Phển thì không sao cả. Bởi vì.....bởi vì...em....thích anh....

Bẽn lẽn, vừa nhắm mắt vừa nói, cuối cùng thì Hiên cũng đã thổ lộ được tấm chân tình của mình dành cho Phển. Còn Phển thì sao...? Phển cứng đơ người khi nghe câu nói đó của Hiên, Phển ú ớ không biết nói gì, Hiên tiếp tục :

-- Em nói thật đấy.....Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở nhà em là em đã mến anh rồi. Em cũng không biết tại sao lại như vậy, chưa bao giờ em có cảm xúc như thế với một người khác giới. Nhưng chẳng hiểu sao, em luôn nghĩ đến anh....Em thích anh, anh Phển ạ.
Đời đúng thánh nhân đãi kẻ khù khờ, được một cô gái xinh đẹp tỏ tình giữa khung cảnh thơ mộng như thế này khiến cho Phển không còn là chính mình. Từ một kẻ biếи ŧɦái, nhìn trộm con gái nhà người ta tắm, giờ Phển lại được chính cô gái ấy ngỏ lời tương tư. Sao có thể từ chối nổi khi mà Phển cũng tơ tưởng đến Hiên suốt cả đêm qua cho tới ngày hôm nay. Tình yêu là một thứ cảm xúc khó có thể định nghĩa, bởi mỗi con người có một kiểu yêu, và mỗi người có một cách yêu riêng, không ai giống ai cả, do vậy chẳng ai dám mạnh mồm khẳng định hiểu hết về thứ gọi là tình yêu, cho đến khi trái tim của họ bị đối phương khiến cho thổn thức, để rồi lúc ấy, bản thân họ còn chẳng biết yêu là gì. Nhưng dù có thế nào thì khi yêu, có một điều chắc chắn đó là cả 2 trái tim đang yêu sẽ cùng chung một nhịp đập.
Lúc này đây, Phển với Hiên chính là như vậy, từ lúc nào, Phển đã khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Hiên, ấp úng mãi Phển mới nói ra một câu, nhưng chỉ một câu đó thôi đã đủ khiến cho cô bé Hiên cảm thấy hạnh phúc :

-- Anh....cũng thích....em.

Chắc có lẽ sợ Hiên nghĩ mình nói dối nên Phển vội vàng đưa ra dẫn chứng, mặc dù những điều Phển sắp nói nó quá mơ hồ :

-- Anh nói thật đấy...Có thể em không tin, nhưng khi nhìn thấy em, anh luôn có một cảm giác đã từng gặp em trước đây rồi, nó rất thật và rất quen thuộc. Nhưng anh cũng không thể nhớ được là mình đã gặp em ở đâu cả.

Hiên che miệng khẽ cười :

-- Hi hi hi....

Phển sượng chín mặt, nghĩ bụng chắc có lẽ mình vừa nói ra toàn câu ngu ngốc, Phển chỉ còn biết chữa ngượng :

-- Anh...anh nói thật...mà....Buồn cười...lắm sao...?
Hiên dựa đầu vào vai Phển rồi khẽ đáp :

-- Không, em tin những gì anh nói là thật.....Em vui lắm, em rất hạnh phúc khi anh cũng thích em.

Phển khẽ quay sang nhìn Hiên, ánh mắt si tình, đôi gò má ửng hồng, làn môi mềm hờ hững, hơi thở gấp gáp bởi nhịp tim đang đập mạnh. Phển khẽ cúi xuống, bờ môi của hai người chạm nhau cho dù vẫn còn đâu đó chút rụt rè, nhút nhát bởi nụ hôn đầu đời xuất phát từ đôi bạn trẻ.

Nhưng có vẻ như câu chuyện không dừng lại ở mức độ hôn, khi mà Phển, với sự ham muốn, khát khao của cái tuổi đôi mươi, của một chàng thanh niên khỏe mạnh, của sự tò mò về tất cả mọi thứ về một người phụ nữ đang dâng trào. Trước mặt Phển lại là một cô gái quá đỗi xinh đẹp, đừng nói Phển, mà bất kể ai là đàn ông cũng khó mà kìm chế.

Thảm cỏ êm, xanh mượt, trăng thanh gió mát, hai con tim đồng điệu, hai tâm hồn rực lửa đang thiêu đốt tất cả những ý nghĩ ngại ngùng. Phển muốn tiến tới xa hơn, cho dù đây mới chỉ là lần đầu tiên cả hai gần nhau như thế. Cởi bỏ lớp áo của Hiên, Phển lần thứ 2 được nhìn trọn vẹn cơ thể của cô gái độ tuổi trăng tròn ấy, dưới ánh trăng, dường như mọi thứ lại càng trở nên tuyệt đẹp hơn bao giờ hết. Phển không rời mắt được khỏi những thứ đang ẩn hiện trước mắt. Hiên ngượng ngùng đưa tay lên che mặt, nhưng Hiên không phản ứng với hành động có thể coi là quá đà của Phển.
Trong thoáng chốc, lý trí của Phển lại trỗi dậy, ham muốn du͙ƈ vọиɠ vào khoảnh khắc đó bất chợt bị kìm hãm, bởi Phển tưởng Hiên đang khóc. Vội lấy áo che người cho Hiên, Phển quay mặt đi ấp úng nói :

-- Anh....anh...xin lỗi....anh....đã không kìm chế được bản...thân....Anh xin lỗi....

Nhưng rồi, Phển cảm nhận được hai cánh tay của Hiên đang ôm lấy mình từ phía sau, cùng với đó là một giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ :

-- Em nói rồi, nếu là anh thì sẽ không sao cả. Dù sao em cũng không sống được quá 1 năm nữa, nếu khoảng thời gian này được làm những gì mình thích, và quan trọng hơn đó là được ở cùng với người mình yêu thì dù ngày mai là ngày cuối cùng của em, em cũng không hề hối hận. Em yêu anh, anh Phển.

( Thôi, đến đây thì nói thật là có đi tu thì cũng đành xuống núi đi tù )
Tình yêu, tất cả những thứ trên cõi đời trong lúc này đều là vô nghĩa, chỉ có tình yêu đang cháy một cách mãnh liệt mà thôi. Còn gì tuyệt vời hơn khi cả hai đều trao cho nhau lần đầu tiên ấy. Tại " Đồi Ánh Sao ", tất cả mọi thứ quá đỗi hòa hợp, mọi thứ giao hoan. Đời người tuy dài nhưng mấy ai được sống trong sự đắm đuối, đê mê như thế này.

" A...a.....a....em....yêu....anh..."

" Anh...cũng....yêu...em..."

[......]

11h tối, ông Mừng vẫn chưa ngủ, phần vì mấy ngày qua thức muộn đã quen nên giờ ông Mừng chưa buồn ngủ, phần vì đã sắp nửa đêm mà thằng con của ông vẫn chưa về. Ngồi tại bàn uống nước, vừa hút thuốc, vừa uống nước chè, ông Mừng hướng mắt ra cánh cửa vẫn chưa đóng đợi con về.

Bỗng có người bước tới, vội đứng dậy vì người đang đi đến chính là cô Hồng, ông Mừng khẽ hỏi :
-- Chết thật, chắc tại tôi gây tiếng động nên mẹ con cô không ngủ được có phải không..?

Cô Hồng lắc đầu, khẽ ngồi xuống, cô Hồng nói :

-- Không phải đâu, chỉ là tôi cũng chưa ngủ được. Có chuyện này tôi muốn nói với anh Mừng.

Ông Mừng hỏi tiếp :

-- Có chuyện gì mà cô trằn trọc chưa ngủ được vậy...? Cô cứ nói, nếu cần tôi giúp chắc chắn tôi sẽ giúp.

Cô Hồng có phần ngập ngừng :

-- Anh đang đợi cậu Phển phải không..?

Ông Mừng gật đầu :

-- Chậc, đúng là vậy.....Không biết nó đi đâu mà giờ này chưa về. Mà nó đi cũng không nói với tôi tiếng nào cả. Cô chắc không lạ, phận làm cha mẹ như chúng ta, chỉ khi thấy con cái nó ngủ ngon thì chúng ta mới yên tâm mà đi ngủ.

Cô Hồng đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng bước chân, ngó đầu vào trong, Phển cũng đoán ông Mừng đang chờ vì lúc mới bước vào, Phển thấy bên trong vẫn còn sáng.
Phển nhìn ông Mừng nói lí nhí :

-- Bố, con về rồi....

Ông Mừng lập tức cau mày, đứng dậy ông Mừng quát :

-- Thằng trời đánh, mày đi đâu mà gần nửa đêm mới về.....Làm bố mày ngồi đợi mày đã mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng rồi ông Mừng ngớ cả người, ông sững lại, mắt mở to, thậm chí ông còn cố dụi mắt để nhìn kỹ lại một lần nữa xem có đúng những gì ông đang thấy là thật hay do ông hoa mắt. Bước vào sau Phển không ai khác, chính là cô bé Hiên, con gái của cô Hồng.

Ông Mừng ú ớ :

-- Sao...sao hai đứa....lại...đi về...cùng nhau....? Chuyện này là thế nào...?

Cô Hồng nhìn con gái im lặng không nói gì, nhưng Phển, chàng thanh niên, không nói đúng hơn giờ đã là một người đàn ông thực thụ, nắm chặt bàn tay của Hiên, Phển nhìn ông Mừng nói một câu khiến ông Mừng như chết điếng :
-- Bố, con muốn lấy Hiên làm vợ.