Quỷ Ấn

Chương 55: Lão thầy mo đáng ghê tởm




Tùa nằm trên bàn không chút cử động, lão thầy mo bắt đầu nhắm mắt lẩm bẩm đọc những câu gì đó vô cùng khó hiểu, và khi hắn mở mắt ra, hai tay dang rộng, mặt ngửa lên trần nhà cũng là lúc những đốm lửa đột nhiên được thắp sáng xung quanh bốn viền của chiếc bàn màu đỏ như máu. Ngay lập tức, 4 tên hộ pháp quỳ phủ phục nơi bốn góc bàn.

Thước run run hỏi Bình :

-- Lão...ta...đang làm...gì vậy…?

Bình im lặng không trả lời, nhưng rõ ràng có điều gì đó bất thường, đó giống như một nghi lễ tà thuật, và người đang nằm trên chiếc bàn ấy chính là vật tế. Tuy nhiên tại sao Tùa lại không có bất kỳ phản ứng nào cả, cứ như thể Tùa chấp nhận việc làm này vậy.

Bên trong, lão thầy mo tay cầm một cái bát được làm bằng gỗ, lão nhúng tay vào trong bát rồi vẩy vẩy một thứ nước có màu đỏ lên khắp người Tùa, vừa vẩy lão vừa nói ra miệng :
-- A MA NA KHA.

Cữ mỗi khi lão nói xong thì bốn góc chân bàn, bốn tên hộ pháp đang phủ phục cũng đồng thanh hô theo :

“ A ma na kha “

“ A ma na kha “

Chỉ một loáng sau, trên mặt bàn, cơ thể Tùa bắt đầu có chút cử động, và cứ sau mỗi lần “ a ma na kha “ thì chuyển động từ cơ thể Tùa lại càng dữ dội hơn. Nhưng do đã bị buộc chặt cả tứ chi cố định vào chiếc bàn nên mặc cho chân tay Tùa đang căng ra, những đường gân xanh cứ thể nổi lên nhưng lão thầy mo vẫn tiếp tục vẩy lên người Tùa thứ nước màu đỏ ấy.

Không có gió, ngay cả Thước với Bình đứng bên ngoài mà không gian cũng cực kỳ tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ cũng không thổi tới. Vậy nên mặc dù chỉ nhìn trộm qua vách nứt của bức tường gỗ, cả hai cũng có thể nghe rõ những gì mà lão thầy mo đang nói ở bên trong. Tuy nhiên, trên chiếc bàn kỳ dị kia, những đốm lửa cứ leo lắt như bị gió thổi nhưng chúng không tắt.
Ngừng vẩy nước, cùng như ngừng đọc “ a ma na kha “, lão thầy mo uống luôn chỗ nước đỏ còn lại trong bát, thả luôn cái bát gỗ rơi xuống đất, lão ta lè lưỡi liếm nốt giọt nước màu đỏ khẽ chảy xuống nơi vành môi rồi lão nhìn chằm chằm vào cơ thể của Tùa. Ánh mắt lão long lên đỏ sòng sọc, khuôn miệng vốn dĩ đã rất đáng sợ của lão giờ còn ghê rợn hơn gấp nhiều lần bởi thứ nước mà lão ta vừa uống rất giống máu tươi, cho nên giờ đây, khi lão nhe răng ra cười lớn, cả cái miệng của lão đỏ lòm, chỉ nhìn thôi mà Thước cũng phải rùng mình, toàn thân lạnh toát cứ như cơ thể Thước đang ngâm mình giữa lòng suối của mùa đông rét buốt da, buốt thịt vậy.

Mo Chốc đưa hai tay ra phía trước, lão vừa cười vừa nói :

-- He he he….He he he…..Ra đi nào…..Con của ta…..He he he….he he he.
Lão vừa dứt lời thì bỗng nhiên vùng ngực của Tùa căng phồng lên, có thứ gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Và rồi, một cảnh tượng hãi hùng nhất trong cuộc đời của Thước đã hiện ra trước mắt. Vùng ngực của Tùa bị xé rách, máu phụt lên cao thành dòng rồi bắn ra tung tóe khắp nơi. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất, từ bên trong cơ thể của Tùa, một con vật gớm ghiếc, không thể biết nó là thứ quỷ quái gì khi mà nó có thân dài như thân rết, nhưng lại có hai cái càng gần phần đầu giống như càng bọ ngựa, và nó có cánh, sinh vật kinh tởm ấy vừa xé xác Tùa chui ra ngoài. Nó bám cặp càng lên da thịt của Tùa rồi trườn phần thân rết ra ngoài, cuối cùng nó bung cặp cánh như của loài bướm khẽ vẫy vẫy khiến cho những giọt máu vẫn còn ướt đẫm trên cơ thể nó chảy xuống.
Lão thầy mo hạ bàn tay xuống cho thứ sinh vật quái quỷ kia bò lên tay, lão đưa lên ngang tầm mắt nhìn ngắm nó như ngắm nhìn một thứ gì đó quý giá.

Lão nhoẻn miệng cười :

-- Thật hấp dẫn…….mùi vị khiến cho ta cảm thấy vô cùng sảng khoái….He he he….Ta ăn đây…..

Dứt lời, lão há to cái miệng đỏ lòm rồi túm luôn con vật đầy ghê tởm kia bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, vừa nhai mắt lão vừa trợn ngược lên để tận hưởng cái cảm giác đê mê, khoái lạc mà lão vừa nói.

Trong gian nhà, bốn gã hộ pháp tiếp tục đồng thanh :

“ A MA NA KHA “

“ A MA NA KHA “

Thước đứng bên ngoài, chứng kiến màn gϊếŧ người cũng như sự điên rồ từ những kẻ điên loạn bên trong, nhất là hình ảnh lão thầy mo nhai sống sinh vật vừa xé tan cơ thể Tùa chui ra ngoài. Thước ngã ngửa ra đằng sau khi mà trong khoảnh khắc, ánh mắt của lão thầy mo dường như đang nhìn thẳng về phía Thước.
Nhưng quá sợ hãi, trong giây lát Thước không thể cử động được.

Bất chợt, đúng lúc ấy Thước nghe có một giọng nói văng vẳng bên tai :

“ Chạy….đi…..chạy….ngay...đi….”

Nhìn Bình, Thước nói :

-- Anh Bình…..rời...rời….khỏi đây thôi….Anh Bình….

Nhưng có một điều mà Thước không biết, hoặc do khi nãy quá chú tâm vào những gì diễn ra bên trong mà Thước không nhận ra rằng từ lúc đó tới giờ, Bình không hề nói một câu nào cả. Có điều gì đó không giống với Bình thường ngày, cũng như Bình khi dẫn Thước đến đây.

Và rồi, Bình cũng khẽ quay đầu lại, nhưng Bình đáp lại lời của Thước bằng một điệu cười đầy ghê rợn :

-- He he he…..Muốn….chạy...sao….?

Nhìn vào khuôn mặt của Bình, Thước không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đó là một khuôn mặt đáng sợ, ánh mắt Bình vô hồn, miệng cười ngoác, nhìn Bình giống hệt như Khuông, như Khăm, như Tùa mấy ngày trước.
“ Cạch “

Cánh cửa của gian nhà vừa mở, từ từ bước ra ngoài là mo Chốc cùng với 4 tên hầu cận, trên tay chúng cầm 2 ngọn đuốc sáng rực. Ánh đuốc giữa đêm tối cộng với giọng nói đầy ghê sợ của lão thầy Mo khiến cho Thước cảm thấy tuyệt vọng.

-- Nhìn thấy hết rồi chứ….? He he he, hãy sợ hãi đi…..Ta muốn thấy sự sợ hãi tột cùng của ngươi….Có như vậy mùi vị của những đứa con của ta mới trọn vẹn…..He he he……

[.........]

Quay trở lại thực tại trong giàn nhà chứa gỗ của ông Mừng, vẫn là Phển, chăm chú nghe từ đầu đến giờ, có những lúc Phển phải nín thở vì hồi hộp. Nhưng lúc này, Phển nhận ra một điều gì đó bất hợp lý trong câu chuyện của Thước.

Phển hỏi :

-- Khoan đã, có đoạn này em thấy không đúng lắm…?

Ông Mừng ngại với thằng con quá, đang nghe mà nó chen ngang nên ông cười cười rồi lừ Phển :
-- Mày lại lên cơn hả…? Không đúng cái gì…?

Phển tiếp :

-- Thì lúc đầu ông Thước kể tay Bình kia vì lòng thù hận nên không bị du͙ƈ vọиɠ điều khiển. Thế thì tại sao đến cuối cùng hắn ta lại trở nên như vậy…?

Ông Mừng nghe con đưa ra thắc mắc cũng có lý, Thước trả lời câu hỏi của Phển :

-- Khi ấy tôi cũng có suy nghĩ giống như cậu, nhưng đến khi bị lão thầy mo bắt lại, thì tôi nhận ra, tất cả mọi người trừ tôi đều bị lão thao túng, kiểm soát. Kế hoạch của Bình và tôi lão đều biết, nhưng lão vẫn để chúng tôi tự do thực hiện là có ý đồ của lão. Tôi không biết tại sao lão lại làm như vậy, chỉ biết lão luôn miệng nhắc đến thứ mà lão gọi là “ mùi vị “ của những sinh vật gớm ghiếc kia đem lại.

Thầy Lương khẽ nhắm mắt, thở hắt ra thầy Lương nói :
-- Nếu đúng như vậy thì các cậu đã thực sự gặp phải một con quỷ vô cùng đáng sợ. Một con quỷ luyện bùa ngải và ăn cảm xúc của con người, tên thầy mo đó đã vượt qua tất cả mọi đạo lý, luân thường…..Hắn chính là bóng tối bao phủ lấy toàn bộ ngôi làng, những ai sống trong thứ bóng tối của hắn sẽ luôn hiện hữu một điều duy nhất….Đó chính là sự sợ hãi tuyệt vọng đến tột cùng. Ta thật không dám tin, cho tới tận bây giờ vẫn còn tồn tại loài “ quỷ dữ “ đáng ghê tởm như vậy.

Thước ấp úng :

-- Nói như vậy là thầy biết lão ta đã làm gì với chúng tôi…?

Thầy Lương trả lời :

-- Sinh vật đã xẻ thịt bạn của cậu chui ra ngoài mà cậu kể chính là Độc Trùng Ngải. 5 người các cậu đã bị tên thầy mo ấy bỏ ngải, đó chính là lý do vì sao các cậu bị lão ta kiểm soát. Điều này cũng giải thích cho việc vì sao các cậu được hắn chăm lo kỹ lưỡng đến như vậy. Đó là vì các cậu chính là những vật chủ dùng để hắn nuôi ngải độc trùng. Sau khi trùng độc chui vào trong cơ thể các cậu, nó sẽ kiểm soát thần trí của các cậu, sau đó làm tổ trong lục phủ ngũ tạng, những con trùng đó sẽ ăn hết tất cả những thứ bên trong, cuối cùng chúng phá bỏ lớp kén, cũng chính là thân xác vật chủ để chui ra ngoài theo lệnh của người nuôi ngải. Nhưng tên thầy mo này đáng sợ hơn ở chỗ, không chỉ cho trùng ăn lục phủ ngũ tạng, mà hắn còn luyện trùng ăn cả những cảm xúc, du͙ƈ vọиɠ của con người. Nói một cách khác, hắn ăn mọi thứ, kể cả là linh hồn của người chết. “ Mùi Vị “ mà hắn nói chính là Hỉ, Nộ, Ái, Ố…..Những cung bậc cảm xúc của một con người. Một kẻ đáng khinh bỉ, là loại thầy mo, thầy bùa ghê tởm nhất trong tất cả những kẻ sử dụng tà thuật.