Quỷ Ấn

Chương 47: Cô gái bất hạnh




Trên đường đi, ông Mừng hỏi thầy Lương :

-- Bây giờ chúng ta đến thẳng nhà bà ta hả bác...?

Thầy Lương gật đầu :

-- Tất nhiên rồi, nếu đã hành nghề thầy bói thì chúng ta cứ lấy danh nghĩa người đến xem bói mà vào thôi.

Ông Mừng hỏi tiếp :

-- Bác định sẽ làm gì...?

Thầy Lương mỉm cười :

-- Không giấu gì bác chủ, thứ bùa ếm mà cậu nhà bị bỏ, tôi có thể giải không mấy khó khăn gì, bởi như tôi đã nói, người bỏ bùa không phải thầy bùa cao tay. Nhưng chính vì như vậy nên tôi mới tìm đến họ, bởi nếu như tôi giải bùa, cậu Phển sẽ không sao nhưng người yểm bùa chắc chắn sẽ gặp vấn đề khi bùa yểm bị hóa giải. Đây không phải cách làm của tôi, cứ đến nói chuyện phải trái, nếu như họ ngoan cố, nhất quyết không chịu hợp tác thì khi đó tôi sẽ làm theo cách của mình.
Ông Mừng nói :

-- Nhưng rõ ràng bà ta có ý đồ xấu mà bác......Bà ta.....sao bà ta lại có thể bỏ bùa để con tôi đi thích một gã đàn ông được chứ....?

Thầy Lương cười, khẽ lắc đầu thầy Lương đáp :

-- Đừng nóng vội, cứ đi đến đó trước đã. Bác chủ yên tâm, tôi không để cậu nhà xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ là tôi cũng có chút thắc mắc muốn tìm hiểu. Giải quyết chuyện gì đó cũng nên tìm hiểu kỹ nguồn cơn sự việc, như vậy mới có sắp xếp ổn thỏa được. Biết đâu, sau chuyến đi này, gia đình bác chủ lại có tin vui báo hỉ....Ha ha ha.

Ông Mừng lắc đầu nguầy nguậy :

-- Đến nước này mà bác còn đùa tôi được nữa, tôi....tôi không muốn thằng Phển lại đi chết mê chết mệt người cùng giới đâu.

Cuối cùng cũng đến được nhà bà Hồng thầy bói, ngôi nhà có phần cũ nát, theo như ông Mừng được biết thì bà Hồng chuyển về đây không lâu, ngôi nhà này cũng là được người quen giới thiệu cho thuê lại từ một gia đình ở trong thị trấn, bởi nhà không ở cũng bỏ hoang.
Giữa trưa, nhưng thời tiết khá mát mẻ. Đứng bên ngoài, ông Mừng ấp úng hỏi thầy Lương :

-- Tôi....tôi gọi nhé...?

Thầy Lương đáp :

-- Bác cứ gọi đi.

Ông Mừng gọi lớn :

-- Có ai ở nhà không...? Có ai không...?

Độ mấy giây sau, trong nhà có tiếng người nói vọng ra :

-- Ai đấy...? Ai gọi ở ngoài cổng đấy.

Bước ra sân là một người phụ nữ trung niên, độ 40 tuổi, mà cũng có thể là trẻ hơn. Người này ăn mặc gọn gàng, gương mặt khá đẹp nếu so về độ tuổi, đặc biệt giọng nói của bà ta rất ngọt ngào :

-- Hai bác hỏi ai và có chuyện gì vậy ạ..?

Ông Mừng mặt mũi đờ ra, sớm lúc mà thằng Đông dẫn ông tới đây và nói người xem bói là bà Hồng, ông Mừng tưởng tượng bà thầy bói phải già lắm rồi. Ai ngờ lại còn trẻ trung, nhuận sắc thế này. Nhìn bà Hồng, ông Mừng như bị hút hồn, thầy Lương phải vội cất lời :
-- Cho hỏi cô đây có phải là thầy bói Hồng không nhỉ...?

Người phụ nữ khẽ gật đầu :

-- Dạ đúng rồi, chẳng hay hai bác tìm tôi có việc gì...? Nếu là xem bói thì mời hai bác đầu giờ chiều quay lại. Giờ tôi còn phải cơm nước.

Thầy Lương mỉm cười :

-- Đúng là chúng tôi đến để xem bói, cô thấy đấy, chúng tôi cũng lặn lội đến tận đây. Chuyện muốn xem cũng hệ trọng, liên quan đến tính mạng con người....Cô chiếu cố xem giúp chúng tôi một quẻ, tiền nong ngoài đặt lễ, tôi sẽ trả thêm.

Bà Hồng thầy bói nghĩ ngợi một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý :

-- Thôi được rồi, vậy mời hai bác vào trong nhà. Tôi sẽ xem cho, nhưng xem giữa trưa thế này chỉ e quẻ không được chính xác cho lắm.

Thầy Lương làm bộ mừng rỡ :

-- Được cô xem cho là phúc đức lắm rồi.

Bà Hồng mở cổng rồi đi trước, ông Mừng cùng thầy Lương đi sau, thầy Lương khẽ huých ông Mừng nói nhỏ :
-- Bác chủ, bác làm sao vậy...?

Ông Mừng vội đáp :

-- Tôi....tôi không sao....không sao...?

Ngôi nhà tuy lụp xụp nhưng cũng không đến nỗi chật hẹp, không ngạc nhiên khi bà Hồng dành hẳn một gian để làm nơi bày biện đồ thờ, để tăng thêm phần ma mị, những tấm mành ngũ sắc được bố trí xung quanh gian nhà, chưa kể đến là những chiếc hũ sành, những đồ vật có hình thù khá là kỳ dị. Bà Hồng nói hai người ngồi trên phản đợi, còn bà ta đi chuẩn bị lát sau sẽ quay lại.

Ông Mừng nhìn xung quanh một lượt thì khẽ rùng mình, bởi mùi nhang đang tỏa ra cộng thêm khung cảnh trong nhà khiến ông thấy lạnh gáy. Nhất là khi con ông nhiều khả năng đã bị bà thầy bói này bỏ bùa. Thầy Lương thì không biểu lộ cảm xúc, thầy chăm chú lắng nghe điều gì đó, bỗng ông Mừng quay lại phía sau lưng rồi ngồi xích lại gần thầy Lương hỏi nhỏ :
-- Bác...bác Lương.....bác có cảm giác có ai đó đang nhìn lén chúng ta không...?

Thầy Lương chỉ đáp lại gọn lỏn :

-- Bác chủ cứ bình tĩnh đừng sợ.

Vừa lúc đó bà Hồng đi vào, lúc này bà ta đã thay một bộ y phục khác, nhìn khá là lạ mắt, nhất là phần đầu, bà ta còn đội một cái khăn đen che kín khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt. Ngồi xuống đối diện với thầy Lương và ông Mừng, bà Hồng hỏi :

-- Vậy hai người muốn tôi xem về chuyện gì....?

Thầy Lương trả lời :

-- Tôi đến đây để xin giải bùa cho một người. Chẳng hay cô có giúp được không ạ..?

Bà Hồng hỏi tiếp :

-- Vậy ai trong 2 người bị bỏ bùa, có thể nói rõ tình trạng cho tôi nghe được không..?

Ông Mừng lúc này không nhịn được nữa, ông Mừng lên tiếng :

-- Còn hỏi nữa à...? Chính bà à chính cô là người đã bỏ bùa con trai tôi, khiến cho nó cứ đêm đến là lại gọi tên một người đàn ông, nó...nó còn làm những điều quái đản nữa......Tại sao...? Tại sao cô lại làm như vậy...? Nói mau, thằng A Hiên đó là ai...?
Bà Hồng thoáng giật mình, nhưng bà ta chối bay chối biến :

-- Nếu hai người đến đây không phải vì mục đích xem bói thì mời về cho. Tôi không biết hai người đang nói gì cả..?

Thầy Lương đưa tay ra hiệu cho ông Mừng ngồi xuống, bình tĩnh lại, thầy Lương nói :

-- Y phục mà cô đang mặc là y phục của người Chà, một vài thứ đồ được bày biện trong nhà này cũng có xuất xứ từ người Chà. Chắc có lẽ cô đã học được một chút ít bùa phép của họ. Nhưng chúng tôi đến đây với thiện chí, chuyện tình cảm, yêu đương phải xuất phát từ cả 2 người, không thể khiên cưỡng, dùng bùa phép, thư ếm mà định đoạt được. Đó là làm trái lại với ý trời, trái với quy luật tự nhiên. Để giải được bùa mà cô ếm lên người cậu thanh niên kia với tôi mà nói không có gì khó khăn. Nhưng nếu tôi là như vậy, con gái của cô sẽ gặp nguy hiểm. Bởi thứ bùa này dùng máu của cô bé đó luyện thành. Mong cô suy nghĩ thật kỹ, sử dụng bùa ngải thao túng suy nghĩ, tâm trí của người khác cũng là hại chính mình. Còn mấy chục ngày nữa, trước khi bùa ngấm vào máu cậu ta, cô nên nghe lời tôi, giải bùa cho cậu ấy.
Ông Mừng ngớ người không hiểu thầy Lương đang nói gì, bởi theo như lời con trai ông nói trong lúc ngủ mơ, thì Phển gọi tên của một gã đàn ông. Vậy mà sao bây giờ thầy Lương lại nói đó là con gái của bà thầy bói.

Ông Mừng còn đang choáng váng đầu óc vì không biết đâu mới là sự thật thì bà Hồng khẽ bỏ khăn đội đầu, bà ta nhìn thầy Lương rồi cúi rạp đầu, miệng van xin :

-- Cao nhân tha tội, tôi có mắt như mù đã làm chuyện thất lễ thật rồi....Tôi xin nghe theo lời của ông. Nhưng xin nghe tôi nói đôi lời, tôi làm vậy không hề có ý hại tới cậu ấy, chỉ là....chỉ là tôi muốn giúp con gái tôi đạt được tâm nguyện cuối cùng trước khi nó chết.....Hu hu hu.

Bà Hồng vừa nói vừa khóc nhìn rất đáng thương, thầy Lương đang định hỏi thêm vài câu thì bất ngờ từ phía sau tấm liếp, một người khác lao ra, người này cũng mặc quần áo kín mít từ đầu tới chân, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Đó chính là con gái của bà Hồng, cô gái với dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn ôm lấy mẹ, hướng đôi mắt ngấn lệ nhìn thầy Lương và ông Mừng, cô gái nói trong thổn thức :

-- Đừng.....đừng làm hại mẹ cháu.....Cháu xin hai người.

Tuy đã mặc quần áo kín như bưng, nhưng cả thầy Lương lẫn ông Mừng đã nhìn thấy một điều kỳ lạ, nếu không muốn nói là dị thường ở con gái bà Hồng.

Ông Mừng lùi cả người lại phía sau, ông Mừng chỉ tay về cô bé, miệng ú ớ :

-- Cái...cái gì....thế này....?