[.......]
" Nghéo.....Miao....Méo..."
Tiếng mèo vờn chuột ở đâu đó vang lên, độ gần đây nhà ông Mừng cứ tối đến lại xuất hiện một con mèo hoang. Được cái con mèo không quậy phá gì, có hôm dậy sớm làm hàng, lúc bật đèn ở sân sau, ông Mừng còn nhìn thấy con mèo hoang đang vồ chuột. Nhà bán đồ ăn nên không tránh khỏi việc lũ chuột phá phách, thế nên ông Mừng sinh ra lại quý con mèo.
Ấy vậy mà giờ đây, nghe tiếng mèo kêu, toàn thân ông chợt nổi da gà, rùng hết cả mình. Không những vậy, ông Mừng thấy hơi đau đau ở phần cánh tay, hình như có thứ gì đó đang bấu chặt lấy cánh tay của ông.
Nhìn xuống thì hóa ra, thằng con quý tử của ông vừa nghe vừa bám chặt vào tay bố, mặt cắt không còn giọt máu. Đau quá, ông Mừng mới vằng tay Phển ra rồi khẽ gắt gỏng :
-- Bỏ tay bố mày ra, đau.....Cái thằng này, thế mà hôm qua bày đặt đi bắt thầy phù thủy. Mới nghe kể thôi mà đã quắn hết cả người lên rồi.
Phển nuốt nước bọt, đúng là trong câu chuyện của Thước có sự ly kỳ, nhưng nếu để khiến Phển sợ đến mức run người thì không phải. Điều khiến Phển lạnh sống lưng lúc này chính là khuôn mặt của Thước, người bình thường kể chuyện ma trong cái khung cảnh đêm hôm thanh vắng, ánh đèn thì lập lòe, yếu ớt đã đủ gai người rồi. Đằng này, khi Thước kể, những biểu cảm khuôn mặt của Thước thể hiện nỗi sợ vô cùng chân thực. Từ ánh mắt vô hồn cho đến giọng nói âm u, ma mị, ánh đèn hắt vào gương mặt của Thước không chỉ khiến Phển, mà ngay cả ông Mừng cũng phải vừa nghe, vừa run.
Phển nói ấp úng :
-- Con...sợ...sợ...bao giờ.....Có mà bố.....nổi hết cả gai ốc...lên....thì...thì có. Mà chẳng qua nãy tự nhiên con mèo chết tiệt....nào đó kêu lên.....vậy...con mới giật mình....
Ông Mừng thở dài :
-- Thôi, tao đẻ ra mày tao lại không biết. Sợ thì nói sợ chứ có gì đâu, đến bố mày đây còn đổ cả mồ hôi tay đây này. Mà mày đi ra chỗ bếp xem mèo nó có ăn vụng gì không....?
Phển đáp luôn :
-- Sao bố không đi mà lại bảo con, giờ có cho tiền bảo con mở cửa ra khỏi gian nhà củi này con cũng chịu.
Vẫn là hai bố con ông Mừng ồn ào, nhưng nhờ sự ồn ào đó mà không khí căng thẳng từ nãy đến giờ được giảm bớt phần nào. Lúc này, Thước vẫn ôm đầu đau đớn khi nhớ lại cái chết của Bường. Thầy Lương nói đúng, sau khi giải được ngải, Thước đã thoát khỏi trạng thái điên khùng, nhưng cũng vì vậy mà giờ đây, anh ta đang phải chịu đựng những dày vò sâu thẳm bên trong tâm khảm.
3h sáng, người ta nói đêm trôi qua rất dài, nhưng thời gian trong nhà chứa củi có lẽ ngược lại. Nghe Thước kể chuyện, chẳng ai còn để tâm đến bây giờ là mấy giờ nữa. Hai bố con ông Mừng dừa việc đi kiểm tra nhà bếp cho nhau không được, cuối cùng cũng quyết định bằng một hai câu ba phải :
-- Ôi dào, đồ đạc đều được đậy kín, mèo ăn vụng sao được - Phển nói.
-- Ừ, với lại con mèo này nó chỉ bắt chuột chứ không phá phách gì đâu - Ông Mừng cười xòa.
Nhưng chẳng ai dám thừa nhận, lý do mà họ không bước ra ngoài là : Sợ Ma.
Để tảng lờ, ông Mừng vội hỏi Thước :
-- Nhưng tại sao A Bường lại treo cổ tự tử....? Chẳng phải đêm hôm trước, các cậu vẫn uống rượu rất vui vẻ hay sao...?
Câu hỏi của ông Mừng đánh vào đúng thắc mắc của cả thầy Lương lẫn Phển.
Thước đáp :
-- Tôi đâu có nói là cậu ấy tự tử. A Bường chết là do bị gϊếŧ.....Hóa ra những cảm nhận của tôi trước đó hoàn toàn đúng, tôi tưởng tôi lo lắng nên sinh ra hoang tưởng, nhưng không, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ trong bóng tối là có thật......Trong khu rừng ấy, không chỉ có riêng nhóm chúng tôi.....Bọn chúng là lũ quỷ ăn thịt người..
Thầy Lương hỏi :
-- Nói như vậy là sau đó, các cậu đã gặp được những kẻ sống trong khu rừng, hay nói cách khác là dân của " Làng Sương Mù " ?
Thước gật đầu :
-- Chính là bọn chúng, chúng mang hình dáng của con người, nhưng bên trong mỗi người bọn chúng là một con quỷ ẩn náu.
Phển hỏi :
-- Tiếp đó như thế nào...? Ông anh kể tiếp đi...
Thước đáp :
-- Khi màn sương mù trắng xóa ấy vẫn chưa tan, chúng tôi đã bị tấn công.....
Thước nhớ lại...
[.......]
-- A Bường, A Bường chết rồi.......
Tất cả vẫn chưa hoàn hồn khi chứng kiến cái chết của Bường, Khuông ngồi đó với ánh mắt vô hồn. Không chỉ Khuông mà Thước cùng những người còn lại đều đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Xác Bường vẫn chưa được đưa xuống thì :
" Phập "
Từ trong làn sương mù, một mũi lao phóng tới, mũi lao bay qua ngang tầm mắt của Thước rồi cắm mạnh vào thân cây nơi Bường treo cổ. Cả nhóm sững sờ không biết mũi lao này là ai phóng, và lý do tại sao họ lại phóng mũi lao này thì đột nhiên, bốn xung quanh tiếng hú hét, tiếng lạo xạo trong những bụi cây liên tục vang lên :
" Hú....Hú....Hú...."
" Hú....Ú.....Hú...."
Một người trong nhóm hét lớn :
-- CHẠY......CHẠY ĐI.....CHÚNG TA GẶP CHUYỆN RỒI.
" Vút.....Vút....Vút "
" Phập....Phập "
Sau tiếng hét lớn của một người trong nhóm, lúc này không phải một mũi lao nữa, liên tiếp những ngọn lao sắc nhọn phóng tới vị trí của Thước và những người đi cùng. May mắn làm sao không có ai bị thương cả, có thể là do sương mù nên những kẻ bí ẩn kia phóng trượt. Tiếng hú hét tiếp tục được phát ra từ phía lều, và rồi Thước nhìn thấy ánh lửa phát ra mỗi lúc một lớn, lều của mọi người đã bị đốt cháy.
Nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ nhiều, Thước đỡ Khuông dậy rồi nói với tất cả mọi người :
-- Chạy thôi.....Ra khỏi chỗ này ngay.
Những người còn lại cũng hiểu, tính mạng của tất cả đang bị đe dọa.
Vừa chạy Thước vừa nói :
-- Tìm....tìm đường đi ra con suối....Chỉ có như vậy chúng ta mới thoát được.
Phía sau lưng, những hiếng hú hét chưa ngừng lại, thậm chí Thước còn nghe thấy những bước chân dồn dập ngay phía sau.
-- Phía này có tiếng nước chảy, theo tôi. - Một người trong nhóm nói.
6 người, nhưng giờ đây 1 người đã chết, còn lại 5 người cũng đang lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Đúng là có tiếng nước chảy, nhưng kỳ lạ thay càng cố chạy nhanh, cố chạy theo hướng phát ra tiếng nước chảy, họ lại càng không thấy con suối nào cả.
Chạy đến chân bật cả máu, vất vả vì phải cõng theo cả Khuông, bởi từ lúc phát hiện ra xác Bường, Khuông giống như một người mất hồn không còn tự chủ. Không biết đã chạy được bao lâu, vừa đói, vừa khát, nhưng khi dừng lại, Thước không còn nghe thấy tiếng chân của đám người kia nữa. Sương mù cũng đã tan, và lúc này, khẽ đặt Khuông ngồi dựa vào gốc cây, Thước cùng 3 người còn lại đứng quay lưng lại với nhau, 4 người mỗi người nhìn về 1 hướng, rồi tất cả đồng loạt nhìn lên bầu trời, một bầu bị tán cây của những loài cây cổ thụ trong rừng rậm che phủ.
Khu rừng nguyên sinh tĩnh lặng một cách đáng sợ, Thước ấp úng hỏi 3 người còn lại :
-- Chúng ta đang ở đâu thế này....?
Nhưng câu hỏi của Thước không có câu trả lời, bởi những người khác cũng không thể định hình được nơi họ đang đứng là ở đâu. Những cây cổ thụ với đường kính gốc phải đến 5 người ôm không xuể, bám vào thân cây là những đoạn dây leo lớn đến không tưởng, đất dưới chân rất mềm và ẩm ướt, không giống với nền đất rừng xen lẫn đá tảng mà Thước cùng mọi người sống chết băng rừng chạy thoát thân khi nãy.
Một người khẽ nói :
-- Mọi người, có nghe thấy gì không...?
Thước đáp :
-- Có.....tôi có nghe thấy.....Là tiếng nước chảy, nhưng chẳng phải từ lúc bỏ chạy đến giờ, chúng ta vẫn chạy theo tiếng nước chảy đó sao...?
Người kia không nói gì thêm, anh ta một mình bước về phía gò đất trước mặt, đứng trên gò, anh ta quay đầu lại cười lớn :
-- Ha ha ha, có suối....Ở đây có một con suối này. Có nước, có nước.
Thước cùng hai người khác dìu Khuông lúc này đã bất tỉnh nhân sự rồi tiến về phía con suối vừa được phát hiện. Tất cả vục nước uống lấy uống để, và trong lúc vục nước, họ ngỡ ngàng đến sững người bởi len lỏi trong đám sỏi dưới lòng suối, có thứ gì đó óng ánh màu kim.
Thước nhặt một viên lên, đặt vào lòng bàn tay, miệng run run, Thước nói :
-- Là.....là....vàng...
Những người khác cũng vậy, họ đưa lên cao quá tầm mắt nhìn ngắm, họ cười sảng khoái cho dù họ chỉ vừa mới thoát khỏi cái chết cận kề :
-- Ha ha ha....vàng....là vàng đấy.....Ở đây.....ở đây cũng có.........Nhiều.....nhiều quá....Ha ha ha
[.......]
Phển há hốc mồm :
-- Thật....thật sao.....?
Thước gật đầu trả lời :
-- Nếu để đặt tên thì con suối đó mới đúng là " Suối Vàng ".