Trong gian nhà gỗ mập mờ ánh đèn đã già bóng, Thước đan những ngón tay vào nhau rồi khẽ mở lời :
-- Đó là một sai lầm, một sai lầm không thể cứu vãn nổi. Tôi sẽ kể cho mọi người nghe. Ở đây đã ai từng nghe về truyền thuyết " Làng Sương Mù " bao giờ chưa...?
Bố con ông Mừng lắc đầu, Thước tiếp tục :
-- Hơn 1 năm trước tôi đã đi theo một đội tính cả tôi là gồm 6 người đi lên Sơn La. Chúng tôi đã đặt chân vào địa phận Xím Bạc, mục đích là đi tìm vàng.
Thầy Lương hỏi :
-- Tìm vàng sao....? Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến " Làng Sương Mù " mà cậu vừa nhắc tới..?
Thước đáp :
-- Có chứ, rất liên quan là đằng khác. Chẳng hiểu từ đâu, nhưng người dẫn đầu nhóm, cũng chính là một người bạn của tôi nghe được thông tin, đúng hơn là một truyền thuyết về " Làng Sương Mù " ngôi làng nằm đâu đó trong địa phận Xím Bạc, quanh năm được bao phủ bởi 1 lớp sương mù dày đặc. Bạn cua tôi nói, nếu tìm được tới ngôi làng ấy, chúng tôi sẽ thấy vàng. Ở đó có những mỏ vàng lộ thiên, thậm chí còn là vàng rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Phển nãy giờ chăm chú nghe, nhưng đến đoạn này thì Phển nhếch mép cười rồi nói :
-- Đúng là truyền thuyết, nếu mà có nơi như vậy thì người ta đổ xô di đến đó tìm vàng hết cả với nhau rồi. Gì mà vàng lộ thiên, vàng rải rác.....Xem ra ông anh vẫn chưa tỉnh táo lắm thì phải.
Nhưng ông Mừng lập tức chêm vào :
-- Không, bố mày chưa từng nghe về cái làng gì ấy, nhưng chuyện thằng Thước nó nói vàng lộ thiên là có thật đấy. Chẳng đâu xa, ngay ở Hòa Bình này cũng đã có một thời dân tình bỏ hết công ăn việc làm vào rừng tìm vàng, đào vàng. Đó là năm bố vẫn còn là một cậu thiếu niên, bố vẫn còn nhớ mãi, ngay cả ông nội mày khi ấy cũng đi tìm vàng. Chuyện bắt đầu từ một người sống trong bản nằm sâu giữa rừng, bà con ở trong đó thì nghèo khổ, ăn còn chẳng có mà ăn, họ cũng chẳng biết giá trị của vàng. Nhưng rồi trong một lần xuống thị trấn để chơi, nhìn thấy đồ ăn, quần áo, người này rất thích thú, tuy nhiên không có tiền. Thấy người này đứng đó vướng víu, chủ hàng mới đẩy anh ta đi, không may làm anh ta ngã. Lúc anh ta ngã ra, trong túi áo của anh ta rơi ra một vài viên gì đó nhỏ như sỏi, nhưng nó lại có màu vàng. Với con mắt tinh tường, chủ hàng nghi nghi đó là vàng. Ban đầu cũng chỉ là nghi thôi, và rồi ông ta giật mình khi kiểm tra thì đó chính là vàng thật. Lân la dò hỏi khi nhận ra anh chàng kia không hề biết gì về giá trị của vàng, chủ hàng được biết, anh ta nhặt mấy viên " sỏi " này ở ngoài suối, vì chúng có màu khác lạ nên bỏ túi đem về. Câu chuyện ấy đã làm rúng động cả vùng đất này trong một quãng thời gian dài. Người người đổ xô đi tìm vàng, và thực sự đã có người tìm được.....Trong.....trong đó có cả ông nội mày Phển ạ.
Phển tròn mắt sửng sốt :
-- Thật....thật....hả bố...?
Ông Mừng khẽ gật đầu, nhưng nét mặt ông buồn bã, ông nói :
-- Đó là sự thật, và còn một sự thật nữa.....Ông nội mày tìm được vàng, nhưng bố chỉ ước gì ngày đó ông không đem vàng về. Lúc đầu bố cũng không tin, nhưng dần dần, từng người, từng người, những ai lặn lội vào rừng sâu tìm vàng năm đó, những ai phút chốc trở nên giàu có một cách bất thường......Tất cả cứ thế thay phiên nhau chết, tựa như một lời nguyền của thần rừng, kẻ nào lấy vàng, kẻ đó sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Vậy nên bố tin cái truyền thuyết kia không hoàn toàn là hư cấu. Có những nơi mà con người thực sự không nên đặt chân đến.
Thầy Lương hỏi Thước :
-- Vậy rồi đội của cậu có tìm được ngôi làng đó hay không...?
Thước trả lời :
-- Chúng tôi đã đến đó, nhưng nếu như nói chúng tôi tìm được ngôi làng thì không phải. Bởi dù miệt mài tìm kiếm hơn nửa năm trời, thậm chí đã đãi được vàng bụi nhưng không thấy ngôi làng nào cả. Khoảng thời gian ấy với chúng tôi thực sự khó khăn, khi ra đi ai cũng nghĩ sẽ tìm được vàng, nhưng hơn nửa năm, thứ chúng tôi có được chỉ là bụi vàng. Sức người có hạn, mọi thứ chuẩn bị đem theo cũng đến lúc cạn kiệt. Dù không ai muốn, nhưng chúng tôi cũng đành phải lựa chọn quay về khi đã đi đến giới hạn sau 1 tháng nữa. Thế rồi, ngay trong lúc cùng quẫn, thất vọng, chán nản nhất thì cái hi vọng chết tiệt ấy đã đến với chúng tôi.
Nói đến đây, Thước bất chợt rùng mình, nắm chặt đôi bàn tay lại, Thước vừa đau khổ, vừa giận dữ nói trong ân hận :
-- Buổi trưa hôm ấy, trên đường quay về, chúng tôi nghỉ mệt ở bên một đoạn suối nhỏ. Trong lúc mọi người nghỉ ngơi thì bạn tôi ra suối rửa mặt hay làm gì đó thì tôi không biết. Nhưng tiếng hét thất thanh của nó khiến cho tôi cùng những người còn lại phải giật mình...
Thước bồi hồi nhớ lại.
[......]
-- Trời đất ơi.....Mọi người ơi.....Mọi người ơi.....Tới...tới....đây....nhanh....nhanh lên.
Thước đang ngồi dựa vào gốc của một cái cây gần đó, mặt mũi nhem nhuốc, bẩn thỉu, chân tay đã mỏi nhừ. Nhưng khi nghe thấy giọng hét của bạn, Thước bật dậy, miệng lẩm bẩm chửi thề :
-- Không muốn nghỉ thì cũng phải để cho người khác nghỉ chút chứ, thằng khùng này. Có chuyện gì vậy..?
Khuông ( tên bạn của Thước ) không hét nữa mà chuyển sang điệu cười sảng khoái :
-- Ha ha ha.....ha ha ha....Các bạn của tôi ơi, lại đây, lại đây nhanh lên, xem tôi tìm thấy gì này......Ha ha ha......
Thước chạy đến, mấy người còn lại cũng vội vã chạy ra bên bờ suối nơi Khuông đang đứng đó cười như điên dại, Thước hỏi :
-- Sao vậy...? Tự nhiên cười như điên.
Khuông xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay Khuông là một viên gì đó to bằng đốt ngón tay cái, có màu vàng.
Khuông cười ra nước mắt :
-- Các bạn tôi ơi.....Là vàng.....là vàng thật đó......Nhìn mà xem, các bạn còn trách tôi nữa không...? Vàng lộ thiên, vàng ở dưới suối.....Là...là có thật.
Cả nhóm túm lại, từng người một mân mê, sờ vào cục vàng mà Khuông đang cầm.
Thước sửng sốt :
-- Có...có thật là bạn tìm thấy ở đây không...?
Khuông gật đầu :
-- Chứ còn ở đâu nữa, khi nãy tôi ra đây rửa mặt. Đang vục nước thì thấy len lỏi trong đống sỏi nơi đáy có thứ gì đó ánh lên màu kim loại. Và rồi, khi tôi nhặt nó lên, thì đó là vàng, là vàng đấy mọi người ạ. Mọi người, hãy nghe tôi nói, gần 1 năm qua, chúng ta đã bán cả mạng sống, chịu đủ cực khổ để đi tìm vàng. Tôi biết trong số tất cả các anh em chiến hữu ở đây, ai cũng đã nản chí. Nhưng mọi người nhìn xem, đây là vàng thật, là vàng tôi tìm được ở suối. Giờ tôi có ý này, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình, hãy tin tôi, ngôi làng đó, nó có thật......
Thước ngập ngừng :
-- Chuyện này.....Mặc dù đúng là cậu đã tìm thấy vàng, nhưng cậu thấy đấy, giờ đây chúng ta không còn gì cả, mọi thứ dự trữ mang theo đã hết từ lâu rồi. Hơn nữa, suốt thời gian qua, chúng ta đã đi tìm ngôi làng ấy trong vô vọng, nếu nó có tồn tại thì chúng ta đã thấy rồi. Hơn nữa, cậu cũng nghe dân làng nói rồi chứ, " Làng Sương Mù " chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Khuông dứ vàng về phía Thước rồi hỏi lại :
-- Truyền thuyết, thế thứ này thì sao...? Bạn giải thích giùm tôi xem nào...? Nếu là truyền thuyết thì tại sao tôi lại tìm được vàng dưới suối..? Đúng là gần 1 năm nay, anh em ta cật lực tìm kiếm nhưng không thấy. Tuy nhiên không thể chắc chắn nó không tồn tại, người ta nói khi đến " Làng Sương Mù " vàng có ở khắp nơi. Nay đã thấy vàng, nghĩa là chúng ta đã gần tiếp cận được nó rồi. Giờ bỏ về, chẳng phải công sức khổ cực ngần ấy thời gian là lãng phí hay sao...? Thước, tin tôi đi, chúng ta sẽ giàu, sau này sẽ không còn phải lo nghĩ gì nữa. Cố lên, chỉ cần cố thêm một chút nữa mà thôi.
Trước những lập luận của Khuông, trong câu nói của Khuông cũng có ý đúng. Mọi người đã nỗ lực nhiều, giờ chỉ với một chút vàng mà Khuông tìm được e không đủ.
Thước nói :
— Vậy ý kiến của mọi người thế nào...?
Những người còn lại đáp :
— Đến nước này thì phải tiếp tục chứ còn thế nào nữa. Chỉ có điều lương thực không còn, đã 3 ngày chúng ta chỉ uống nước suối, ăn rau rừng. Nếu đi tiếp sợ có trụ nổi không..?
Khuông cười lớn :
— Ha ha ha, về vấn đề này thì tôi cũng đã có một chủ ý. Đúng là chúng ta không còn đồ dự trữ, tiền bạc mang theo cũng đã hết. Nhưng đó là trước đây thôi, chẳng phải bây giờ chúng ta đã có vàng rồi hay sao. Giờ chúng ta sẽ quay về, tìm mua lương thực, nhu yếu phẩm cần thiết, sau đó quay lại đây tiếp tục những gì đang dang dở. Tôi có niềm tin rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Thước nhìn xung quanh rồi nói :
— Còn chuyện này, lâu nay chúng ta tìm kiếm ở đây. Nhưng chắc mọi người đều cảm thấy lạ là địa hình nơi này có chút bất thường. Mỗi lần quay trở ra đều rất vất vả mới tìm được đường. Có những lần còn suýt lạc. Ngay như đoạn suối này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp. Lấy gì đảm bảo khi quay lại chúng ta sẽ đến được đây..?
Khuông suy nghĩ một hồi rồi nói :
— Nếu ta vừa đi vừa đánh dấu thì sao..? Tôi sẽ xé cái áo này ra thành nhiều mảnh. Đi đến đâu ta sẽ đánh dấu ở trên từng thân cây. Khi quay lại chỉ cần đi theo dấu đã đánh là được. Mọi người thấy sao..?
[.......]
Thầy Lương hỏi :
— Cuối cùng quyết định của các cậu là...?
Thước cúi mặt đáp :
— Chúng tôi đã lựa chọn 1 con đường chết chóc....!!