Quỷ Ấn

Chương 25: Cơ duyên sắp đặt




Một mình bước trên con đường tối om giữa trời đêm thanh vắng, không gian im ắng đến độ thầy Lương cảm tưởng có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập theo từng bước di chuyển. Khung cảnh ban đêm có chút khác biệt với lúc trời còn sáng, cái chợ cóc mà bà chủ quán trọ nói, phần vì trời tối, phần vì lúc này chẳng có ai bày bán hàng hóa thành ra hơi khó xác định. Cũng mất một khoảng thời gian khá lâu, thầy Lương mới đến được đúng địa điểm. Lúc chiều đi qua, thầy Lương chỉ nhìn thoáng qua một vài người bày hàng bán bên lề đường, giờ đây khi mọi thứ vắng vẻ, thầy Lương mới thấy có một ngõ nhỏ dẫn vào bên trong. Đi sâu vào thì đây mới chính là cái chợ mà bà chủ nhà trọ đã nói. Chợ không lớn, nhưng có sự sắp xếp giữa các sạp hàng. Tất nhiên giờ này cũng chẳng có ai ở đây cả.
" Đi đến cuối chợ, chỗ góc tường nơi người ta đổ rác, mấy lần tôi thấy nó nằm ngủ ở đó. "

Nhớ lại lời của chủ nhà trọ, thầy Lương đi đến cuối con ngõ nhỏ, càng đi về cuối, mùi hôi thối của rác thải lại càng tỏa ra mạnh hơn. Tiếng ruồi nhặng vo ve phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm, đây chính là nơi mà người buôn bán trong chợ đổ rác, có lẽ giờ hãy còn sớm nên rác chưa được dọn đi. Đi từ nãy đến giờ, cũng đã quen với bóng tối, nhưng trong góc tường nơi bãi rác, thầy Lương không thấy ai nằm đó cả, mặc dù đúng là dưới đất có trải một vài cái bao dứa giống như có người dùng để nằm.

" Vo....ve....vo...ve..."

Tiếng ruồi nhặng bay loạn xạ khi có người đến, nhưng đó không phải âm thanh duy nhất đang phát ra lúc này.

" Hức....hức....hức..."

" Hu...hu...hu....hu....hu...hu..."
" Con....ơi....bố....ơi....mẹ....ơi..."

Đâu đó khẽ vang vọng tiếng ai đó đang khóc nức nở, tiếng khóc phát ra từ phía đằng trước, chỉ cách chỗ thầy Lương đứng một đoạn. Nhưng lạ một chỗ, khi thầy Lương đến gần cũng là lúc tiếng khóc biến mất. Cái bóng đen đang ngồi thù lù, co mình úp mặt vào trong tường không ai khác chính là gã ăn mày lúc chiều. Chẳng hiểu sao khi nãy hắn ta còn khóc mà giờ đây lại im lặng không nói một lời.

Khẽ chạm vào vai gã ăn mày, thầy Lương hỏi :

-- Này cậu, nghe được ta nói gì chứ...?

Gã ăn mày từ từ quay mặt ra ngoài, ánh mắt hắn ta nhìn thầy Lương có phần rụt rè, sợ hãi, toàn thân run rẩy, hắn không trả lời câu hỏi của thầy Lương, hoặc cũng có thể hắn nghe nhưng không hiểu gì cả.

Mở tay nải, thầy Lương lấy ra một thanh lương khô để dành ăn dọc đường, bóc giấy gói, thầy Lương đưa cho gã ăn mày rồi nói tiếp :
-- Ăn đi, ăn xong rồi nếu đồng ý thì đi theo ta.

Gã ăn mày nhận lấy thanh lương khô từ tay thầy Lương rồi cho vào mồm ăn ngấu nghiến, có lúc hắn ăn còn suýt nghẹn. Trong lúc hắn ăn lương khô, thầy Lương chăm chú nhìn từng điệu bộ, từng cử chỉ của hắn nhưng thầy không nói gì.

Đến khi hắn ăn xong, thầy Lương cũng quay lưng bỏ đi, đi được vài bước, thầy Lương dừng lại, quay ra sau nhìn, phía sau, gã ăn mày đang đi theo thầy.

Thầy Lương gật đầu :

-- Đi thôi, trước tiên cần phải tìm một nơi ở tử tế đã. Chậc, không biết bây giờ quay lại, chủ nhà chọ có mở cửa cho vào nữa không...?

Lúc này đã là gần 3h sáng, từ trong chợ cóc, lúc đi vào, thầy Lương đi một mình, giờ quay ra đã có thêm một người nữa. Cả hai hòa mình vào màn đêm trên con đường tối om, vắng tanh, vắng ngắt. Thầy Lương đi trước, gã ăn mày theo sau, vừa đi gã vừa cười khúc khích như một đứa trẻ con gặp được chuyện gì đó vui mừng.
[......]

" Keng...Keng...Keng "

Thầy Lương gõ nhẹ vào cổng sắt của quán trọ, may sao vẫn có người đi ra, mặc dù giọng nói có phần gắt gỏng :

-- Ai gõ đấy, trời còn chưa sáng mà đã ầm ỹ rồi.....Ra đây, ra đây.

Là giọng của bà chủ quán trọ, vừa nhìn thấy bà chủ, thầy Lương nói nhẹ nhàng :

-- Chào bà chủ, là tôi đây......Tôi là người lúc đêm trả phòng, giờ có thể cho tôi thuê lại phòng được không ạ...?

Dụi dụi mắt, bà chủ nhà trọ thở dài :

-- Ra là bác à... ? Tất nhiên là được, nhưng tôi tính tiền phòng mới đó nhé, vì khi nãy bác đi là tôi dọn dẹp lại phòng rồi.

Thầy Lương mỉm cười :

-- Tất nhiên phải làm như thế rồi.

Bà chủ nhà trọ định mở cổng thì thầy Lương nói tiếp :

-- Nhận tiện tôi còn ở cùng với một người nữa.

Thầy Lương vừa dứt lời thì núp bên vệ cổng, gã ăn mày thù lù thò mặt ra. Vừa nhìn thấy một cái, bà chủ quán trọ hét toáng lên :
-- Ối.....giời....ôi.....Ma....Ma...ma à...?

Thầy Lương vội giải thích :

-- Bà chủ đừng sợ, không phải ma đâu.....Hắn chính là tên ăn mày ngủ ở góc chợ cạnh bãi rác mà lúc đêm tôi hỏi bà chủ đó. Tôi cũng không phải người ở đây, nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy hắn lại thấy có chút cơ duyên. Nửa đêm tôi bỏ đi tìm hắn cũng chính vì điều này. Giờ cần một chỗ cho hắn tắm rửa, nghỉ ngơi, mà tôi cũng chỉ biết mỗi nơi này. Bà chủ yên tâm, tiền phòng cứ tính gấp đôi cho tôi.....cũng.....

Thầy Lương còn chưa kịp nói hết câu thì bà chủ nhà trọ đã khóa ngay cổng lại, bà ta xua tay lắc đầu, miệng ú ớ :

-- Thôi....thôi.....Mời ông...đi ngay cho.....Dọa tôi sợ chết khϊếp rồi......Giờ thì kể cả ông có vào một mình tôi cũng chịu.....Đi đi....đi đi....

Dứt lời, bà chủ nhà trọ co chân chạy thẳng vào trong nhà. Thầy Lương quay lại nhìn gã ăn mày đứng sau mình, thầy cười rồi nói :
-- Chúng ta đi thôi, chắc đêm nay ta đành phải đến chỗ của ngươi ngủ nhờ 1 đêm vậy. Khà khà khà.

[........]

Sáng hôm sau, khi mà người dân bắt đầu xôn xao, nhộn nhịp cho một phiên chợ mới cũng là lúc thầy Lương cùng gã ăn mày rời khỏi khu chợ. Lúc này đã là hơn 6h sáng, dường như dân ở đây ai cũng xa lánh gã ăn mày đang đi theo thầy Lương, cũng phải thôi, ngoài vấn đề bẩn thỉu, hôi thối thì điều khiến người ta sợ chính là không rõ nguyên nhân vì sao hắn lại bị điên, ở đây người ta tin vào ma quỷ, bùa ngải, do vậy việc tránh xa một kẻ được cho là điên vì bùa ngải cũng không phải điều gì quá khó hiểu.

" Ọc....ọc...ọc..."

Tiếng bụng sôi lên vì đói, thầy Lương nhìn gã ăn mày rồi đưa tay lên sờ bụng của mình, thầy Lương cười lớn :

-- Ha ha ha, ra là bụng ta đang đòi ăn chứ không phải ngươi. Đi nào, chúng ta tìm chút gì đó ăn rồi tính tiếp.
Chợ cóc nằm giữa quán ăn và quán trọ, lúc này thầy Lương nghĩ ngay đến quán ăn của bác chủ ngày hôm qua. Từ chợ cóc đến đó cũng không xa, và thầy Lương quyết định dẫn gã ăn mày đến đó.

Ban ngày quán bán ăn sáng, buổi trưa, buổi chiều bán cơm bình dân. Đến nơi đã thấy chủ quán cơm đang quét dọn trước cửa quán, đang quét dở tay, nhìn thấy thầy Lương đi đến, chủ quán ăn ngớ người :

-- Ơ kìa.....chẳng phải bác người Hoa nói tiếng Việt rất giỏi đây sao....?

Nhưng rồi chủ quán còn sững sờ hơn khi đang đi ngay phía sau thầy Lương là gã ăn mày mà ông hay cho cơm ăn vào mỗi buổi chiều.

Chủ quán ấp úng :

-- Còn đây là....

Thầy Lương chào chủ quán, thầy Lương khẽ cười :

-- Chào bác chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Quán mình mở rồi phải không...? Có đồ gì ăn sáng cho tôi 2 phần.
Nhìn gã ăn mày xong, thầy Lương quay lại nói tiếp với chủ quán :

-- Chắc có lẽ để hắn ta vào trong ngồi sẽ hơi bất tiện cho bác chủ, chúng tôi cũng không cần cầu kỳ, bác chủ cứ kê cho 1 cái bàn ở góc khuất phía kia là được, ăn xong tôi sẽ đi ngay.

Chủ quán xua tay, ông ta đáp :

-- Ấy chết, bác nói thế phải tội cho tôi.....Đã là khách thì khách nào cũng phải tiếp đón nhiệt tình, sao có thể phân biệt như vậy được chứ. Mời cả hai vào bên trong, ở đây có bánh bao, có mỳ trắng, bác ăn gì cứ gọi, tôi đi làm ngay.

Thầy Lương mỉm cười rồi dẫn theo gã ăn mày đi vào trong, thầy chọn một bàn ở góc cuối quán ăn rồi gọi tiếp 1 tô mỳ, cùng 2 cái bánh bao. Thầy Lương ăn mỳ còn bánh bao để cho gã ăn mày. Bởi tuy hiện giờ hắn có chút nghe lời thầy Lương, nhưng hành động của hắn vẫn là của một người điên. Hôm qua nhìn hắn ăn cơm bốc bằng tay, giờ nếu cho hắn ăn mỳ sợ hắn sẽ tự làm mình bị thương mất.
Gã ăn mày ăn nhồm nhoàm cùng lúc cả 2 cái bánh bao, việc một người lạ lại đang ngồi cùng kẻ điên lang thang trong khu vực không khỏi thu hút sự tò mò của những thực khách bước vào quán. Nhưng để ý nhất có lẽ chính là ông chủ quán ăn, nhân lúc còn chưa bận rộn, lại thêm bản tính tò mò, có khi là hơi nhiều chuyện, chủ quán ăn khẽ tiến lại gần bàn rồi hỏi thầy Lương :

-- Bác có thể nói cho tôi nghe, chuyện này là sao được không ạ.....?