Quả nhiên, sau độ nửa giờ đồng hồ, thầy Lương đã tìm được thêm 3 phần xương cốt của cụ Kình bao gồm xương cổ tay, xương sườn và xương mác, nhưng cũng không còn nguyên vẹn. Tiếp tục thắp ba nén nhang rồi lại cắm vào ụ đất chính giữa huyệt mộ, lúc này khói nhang quyện vào nhau rồi bay thẳng lên trên tạo thành một cột khói mờ.
Thầy Lương khẽ gật đầu nói :
-- Dưới này hết cốt rồi.
Trèo lên khỏi huyệt, rửa sạch 3 phần xương cốt mới tìm được, cẩn thận xếp lên tấm vải đỏ. Thầy Lương giải thích :
-- Sau khi " đãi cốt " nếu phát hiện thiếu cốt, chỉ cần đốt nhang rồi cắm vào giữa huyệt mộ, nếu khói vẫn còn lẩn quẩn trong huyệt thì cốt vẫn còn, còn nếu khói bay thẳng lên trên như vừa nãy nghĩa là đã hết cốt.
Đội đào mộ gật gù thán phục, những phần xương mà thầy Lương tìm được bên dưới huyệt có đoạn rất nhỏ, vậy mà ông thầy này sau khi nhìn qua đã biết đó là xương của bộ phận nào.
Nhìn ông Phương, thầy Lương chép miệng :
-- Dù đã cố gắng hết sức, nhưng đây là tất cả những gì còn sót lại của ông cụ. Ngoài ăn hết xáƈ ŧɦịŧ, lũ chuột đó còn tha cả xương đi nữa.
Ông Phương nhìn xương cốt của bố mình không khỏi đau đớn, nhưng giờ cũng không thể làm gì hơn. Sau khi rửa sạch sẽ, lau khô các phần cốt, thầy Lương bắt đầu xếp cốt vào trong tiểu. Công việc còn lại đối với thầy Lương không còn khó khăn gì nữa. Chưa tới giờ Mão, tất cả đã được hoàn thành xong xuôi. Thầy Lương nói với ông Phương đưa quách về khu lăng mộ của dòng họ, hài cốt của cụ Kình sẽ được chôn ở đó.
Trước khi lấp hố, thầy Lương cho người đổ xuống huyệt một bao muối tinh cùng 8 đồng tiền xu được đúc bằng bạc rồi mới để lấp huyệt lại. Thầy Lương nói, ông làm vậy là để thanh tẩy chướng khí, bởi dù sao đây cũng là địa mạch của làng. Chỉ do sử dụng sai mục đích mới ra nông nỗi này. Nhưng thầy Lương không nói ông sẽ làm gì với nó về sau.
[.......]
Cùng ngày hôm đó, sau khi lo liệu việc cải táng cho bố xong, mặc dù trong lòng còn nhiều nỗi ngổn ngang, giận dữ, nhưng ông Phương vẫn làm mấy mâm cơm thịnh soạn vừa để cúng bái, vừa khoản đãi thợ, gia nhân trong nhà. Còn thầy Lương thì được ông Phương mời dùng bữa riêng với vợ chồng ông ta. Cũng là để tiện hỏi han thầy một số vấn đề về hậu vận sau này.
Bà Yên rót rượu mời thầy, ông Phương gắp thức ăn cho thầy bằng cả hai tay đầy kính cẩn :
-- Dạ, thầy dùng món này đi ạ.....Nếu không vừa miệng, tôi sẽ cho người đi nấu lại đĩa khác.
Thầy Lương mỉm cười rồi đáp :
-- Không cần phải bày vẽ như vậy đâu, ta lang thang khắp nơi, đất là chiếu, màn là trời. Có đồ ăn là được rồi, tính ta không thích vòng vo, có điều gì, hai vị cứ hỏi thẳng.
Bà Yên ngập ngừng đưa mắt nhìn chồng, ông Phương cười ngượng rồi khẽ gãi đầu, gãi tai bối rối nói :
-- Đúng là không gì qua mắt được thầy. Tôi mời thầy dùng bữa riêng thế này đúng thật là có chuyện cần thưa gửi.
Hẩy tay ra hiệu cho vợ, bà Yên mở tủ lấy ra 2 cây vàng, đặt trong một chiếc hộp nhỏ lót vải đỏ. Để trước mặt thầy Lương, bà Yên cười rồi nói :
-- Dạ, chỗ này là để tạ ơn thầy đã ra tay giúp đỡ gia đình tôi. Mong thầy nhận cho.
Thầy Lương nhìn chỗ vàng rồi nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc, thầy Lương đáp :
-- Như này chẳng phải quá nhiều hay sao, giá trị lớn như thế này tôi không dám nhận. Hơn nữa để hoàn thành công việc, không phải chỉ do mình tôi.
Ông Phương vội trình bày :
-- Kìa, thầy đừng nói như vậy. Xưa nay vợ chồng tôi rất chuộng người tài. Với những gì mà thầy đã làm, nếu thầy muốn hơn đây chúng tôi cũng sẽ đáp ứng. Chứng kiến từng sự việc xảy ra, mắt thấy, tai nghe, quả thực thầy khiến cho tôi thực sự cảm phục. Chút công này có đáng là bao, nếu không có thầy, chỉ e gia đình tôi sẽ gặp họa lớn, có khi còn là vong mạng.
Thầy Lương nhấp chén rượu, khà một hơi thầy nói :
-- Muốn hỏi gì, hai người cứ hỏi đi.
Bà Yên hỏi luôn :
-- Hôm nay sau khi cải táng, chôn cất cho ông cụ ở lăng mới xong, không thấy thầy nhắc đến chuyện này nữa. Thầy cho tôi hỏi, liệu sau này gia đình tôi có còn gặp phải biến cố gì nữa không ạ...? Nếu có thì phải làm sao...? Mong thầy chỉ dẫn.
Thầy Lương nhìn bà Yên một hồi rồi mới trả lời :
-- Tạm thời thì không sao cả. Tuy nhiên chuyện sau này phải dựa nhiều vào phúc đức của 2 người. Tạo phúc càng nhiều, sẽ càng bớt được nghiệp, mà như vậy trong lòng cũng thanh thản hơn.
Bà Yên vui mừng :
-- Dạ, nếu chỉ cần có thế thì gia đình tôi nhiều phúc đức lắm thầy ạ, tuần nào tôi cũng đi chùa công đức, góp tiền xây dựng tượng phật, các sư thầy ở chùa còn nói tôi có tấm lòng bồ tát đó thầy. Bản thân tôi tháng chay tịnh 4 lần, trước khi ngủ đều đọc kinh, niệm phật. Thế cho nên bao năm qua, gia đình tôi mới vững chãi cho đến tận ngày hôm nay. Nếu như không gặp phải tay thầy phong thủy chết tiệt ấy thì đâu lo lắng, hoang mang đến mức này.
Nhắc đến đây, ông Phương giận đỏ cả mặt, ông ta hỏi vợ :
-- Mà này, gã thầy đó là do bà mời về đây, ngày mai bà lo mà tìm nó. Thằng khốn, dám lừa cả ông. Lôi cổ nó về đây để tôi xem, rốt cuộc nó ăn gan hùm hay mật báo.
Bà Yên cũng tỏ ra rất tức giận, không chỉ số tiền cúng bái, làm lễ, rồi đến việc lo ma chay, hậu sự, cũng như chuyện bà phải bỏ ra một số tiền cực kỳ lớn đưa cho gã thầy phong thủy mua quan tài làm bằng gỗ Huỳnh Đàn. Mà sớm hôm nay, ông bà Phương - Yên được biết, đó chỉ là gỗ thường, được nhuộm màu máu bầm, có tẩm hương thơm trong ván gỗ. Do vậy khi được giới thiệu đó là gỗ Huỳnh Đàn, vợ chồng ông Phương đã không nghi ngờ, cũng vì quá tin tưởng vào tay thầy phong thủy kia.
Bà Yên nói :
-- Thực...thực...ra mỗi lần cho người đi tìm hắn....tôi đều nhờ chú Doãn....Đúng rồi, chỉ cần kêu chú Doãn mời hắn về nhà ta là được.
Ông Phương nghiến răng đáp :
-- Bảo tay Doãn vào ngay đây cho tôi.
Bà Yên vội đi ra ngoài gọi tay gia nhân, ông Phương tiếp tục rót rượu mời thầy Lương. Nghe cuộc nói chuyện nãy giờ của 2 vợ chồng ông Phương, thầy Lương chỉ im lặng, đôi lúc ông khẽ lắc đầu khi bà Yên tự nhận gia đình mình là người sống có đức, chuyên tạo phúc.
Bà Yên quay trở lại buồng với bộ dạng hớt hải :
-- Ông nó ơi, tay Doãn.....tay Doãn bỏ đi rồi.
Ông Phương đặt mạnh chén rượu xuống bàn, đôi lông mày cau lại, ông Phương gắt :
-- Bỏ đi....? Hắn ta bỏ đi đâu... ? Khi nãy vẫn còn thấy mặt cơ mà...? Chắc hắn chỉ đi ra ngoài mua đồ gì đó thôi.
Bà Yên lắc đầu nguầy nguậy :
-- Không...không phải thế....Hắn ta thu dọn đồ đạc bỏ đi rồi....Vừa nãy không thấy hắn đâu, tôi hỏi thì người làm nói hắn kêu đau bụng về buồng nghỉ ngơi. Cho người đến buồng hắn gọi thì thấy bên trong buồng trống trơn, một vài đồ đạc vứt lung tung, hắn bỏ đi rồi.
Ông Phương như sực hiểu ra vấn đề, ông gằn giọng :
-- Chẳng lẽ.....chẳng lẽ......chuyện này thằng khốn ấy cũng có dính dáng.
Bà Yên bây giờ mới nhớ, bà Yên nói :
-- Thôi đúng rồi, nhớ kỹ lại thì cái lần gặp tay thầy phong thủy trên chợ huyện cũng là tôi đi cùng thằng Doãn. Đúng....đúng rồi....tất cả là do chúng nó.....sắp đặt. Chắc có lẽ sợ bị phát hiện nên hắn ta nhanh chân bỏ trốn trước.
" Rầm "
Ông Phương quá tức giận, không kìm chế nổi mà đập mạnh tay xuống mặt bàn, miệng không ngừng chửi bới :
-- Thằng chó, gia đình này mười mấy năm nay không hề đối xử phụ bạc với nó. Coi nó như người thân.....Vậy mà, vậy mà nó hóa súc sinh trở mặt. Ăn tiền trên thân xác của người đã chết......Doãn, mày có trốn đi đâu, tao cũng nhất quyết tìm được mày về, tao sẽ gϊếŧ mày rồi thiêu xác, tro cốt của mày sẽ được đặt ngay cạnh mộ của bố tao, để mày ngày ngày ở đó chịu lỗi với ông cụ.....Đồ súc sinh.
Chửi xong, thấy thầy Lương ngồi đó, ông Phương vội hạ giọng, xin lỗi thầy :
-- Thầy thông cảm, do tôi giận quá, đã khiến thầy phải chê cười rồi. Những tưởng bữa rượu này sẽ vui vẻ, thật không ngờ tôi đã nuôi ong tay áo bấy lâu nay. Dạ thầy cứ dùng tự nhiên đi ạ, đừng để ý đến tôi. Còn chỗ vàng này, mong thầy nhận lấy. Nhờ có thầy mà không chỉ người chết, đến người sống như tôi đây mới biết được sự thật phũ phàng.
Thầy Lương vẫn từ chối :
-- Như khi nãy tôi đã nói, công lao không của riêng tôi. Chi bằng hãy đem chỗ vàng này quy ra tiền rồi chia đều cho tất cả những người có mặt trong đội cải táng ngày hôm nay. Mà nhắc mới nhớ, cái cậu Mẹo đó cũng đã giúp đỡ không ít, tính ra chính cậu ấy còn tới báo tin cho gia đình ông trước cả tôi. Nói đi nói lại, cậu ta mới là người vợ chồng ông đây phải cảm ơn.
Ông Phương đáp :
-- Thầy đừng lo, tất cả đều đã được trả công xứng đáng. Chỉ duy có thằng Mẹo, cho tiền không nhận, nó chỉ xin tôi một thứ duy nhất mà tôi vẫn đang phân vân không biết có nên cho nó hay không...?
Thầy Lương hỏi :
-- Sao lại vậy, gia cảnh người này cũng rất khổ cực, sao lại không nhận tiền, chẳng hay cậu ta xin ông thứ gì...?
Ông Phương trả lời :
-- À, nó muốn xin cái miếng đất chôn ông cụ tôi, thực ra tôi cũng chẳng tha thiết gì chỗ đó nữa. Nếu không phải tay thầy phong thủy kia nói miếng đất đó đẹp để đào huyệt thì tôi không mất công đến như vậy. Cũng chẳng to tát gì, miêng đất con con, lại nằm cách xa khu dân cư, nhưng thằng Mẹo muốn xin để dùng trồng rau. Cho nó thì cũng được thôi, cơ mà tôi sợ, trước huyệt mộ của bố tôi đào ở đó, nay cho thì có vấn đề gì không...? Đây cũng là chuyện tôi muốn hỏi thầy mà giận quá quên mất.
Thầy Lương mỉm cười :
-- Ra vậy, miếng đất nhỏ đó giờ đối với gia đình ông thực ra chính là điềm hung. Chính vì nó mà xảy ra nhiều xáo trộn, giờ lại có người thay ông gánh cái hung đó chẳng phải tốt quá rồi hay sao. Nên cho, nên cho là phải đạo nhất....Ha ha ha...Ha ha ha.
Nghe thầy nói, ông Phương kêu người cho gọi Mẹo vào, trước mặt thầy Lương, ông Phương viết văn tự, đồng ý cho Mẹo miếng đất nơi mộ phần của cụ Kình trước đây :
-- Này thằng Mẹo, đây là do yêu cầu của mày đấy nhé, ông bà cho mày tiền bạc mày không nhận thì đây, mày xin miếng đất đào huyệt ông đồng ý cho mày. Cầm lấy rồi ra ngoài tiếp tục ăn uống, ăn xong lát bảo người làm chuẩn bị cho chút đồ cầm về cho vợ con....Khà khà khà.
Mẹo vội khoanh tay cúi rạp người cảm ơn vợ chồng ông Phương, thầy Lương nhìn Mẹo khẽ gật đầu :
-- Tốt lắm......