Quỷ Ấn

Chương 119: Tử lộ chia hai




Thước im lặng, Bảo cũng im lặng, duy chỉ có lão Xèng là không giấu nổi sự bàng hoàng, lão Xèng ấp úng hỏi lại :

-- Chuyện... chuyện đó,... là... thật... sao…? Sao trên đường đi không thấy ai nói gì về vấn đề này ?

Thầy Lương đáp :

-- Tuy mo Chốc vẫn chỉ úp mở, nhưng đến lúc này tôi đã có thể chắc chắn con của Bảo đang nằm trong tay lão thầy mo. Và để xảy ra chuyện như vậy, đứa bé đó ắt hẳn phải có điểm gì đó cực kỳ đặc biệt. Trong lúc này, còn gì khiến cho lão thầy mo ấy quan tâm đứa bé ngoài việc, đứa bé chính là người mang trên mình dấu ấn của quỷ. Ngoài ra, cũng không hẳn chỉ vì câu chuyện về thôn Đại An và một nửa cuốn “ Cổ Độc Kỳ Thư “ mà mo Chốc chưa vội gϊếŧ chúng ta, bản thân lão thầy mo còn nhìn trúng được sự liên kết giữa người mang “ Quỷ Ấn “ và Bảo. Hắn nhớ đến Sương, hắn nói nhờ có Sương và Bảo, bản thể hoàn hảo dành cho “ Quỷ Hồn “ mới xuất hiện.
Thước hỏi :

-- Đứa bé đó có điểm gì đặc biệt mà lại khiến lão thầy mo làm như vậy…?

Thầy Lương tiếp :

-- Không chỉ đặc biệt mà nó còn giống như một loài thuốc quý, có những cây thuốc trăm năm mới nở hoa một lần, đứa bé cũng như vậy, vùng đất này tích tụ linh khí, không tự nhiên mo Chốc lại mò đến đây. Có lẽ hắn đã tìm ra được điều gì đó có lợi cho “ Quỷ Hồn “. Rất nhiều năm về trước, những kẻ mang trong mình tư tưởng trùng hưng  “ Cổ Đạo “ như lão đã làm đủ mọi cách để khiến quỷ vương xuất thế, gieo rắc nỗi sợ lên biết bao người dân vô tội. Nhưng tất cả đều thất bại, bản thân mo Chốc cũng không thể thành công. Gây ra quá nhiều ác nghiệp nên lão biết, lão không thể nào ở lại Trung Quốc được nữa, chỉ cần nhen nhóm thông tin về “ Cổ Đạo “, các tông phái thuộc Mật Tông cũng như các vị cao tăng, đạo sĩ sẽ truy lùng và tiêu diệt lão. Thật không ngờ được rằng, khi trốn sang Việt Nam lại mở ra cho lão ta một cơ hội lớn. Chưa biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng muốn cứu đứa bé, ta nghĩ Bảo là người phù hợp nhất. Đây cũng chính là di nguyện cuối cùng của cô gái tên Sương.
Nghe đến đây Thước im lặng vài giây, nhìn Bảo, Thước nói :

-- Hãy đi và cứu lấy đứa bé…...Nếu được….thay...tôi…..gϊếŧ chết tên khốn kiếp ấy.

Bảo gật đầu, thầy Lương gọi lão Xèng và Thước ra một chỗ để nói về kế hoạch của mình. Chẳng biết họ nói với nhau những gì, nhưng Thước nhìn về phía “ Đàn Tế Quỷ “ rồi nuốt nước bọt hỏi đầy nghi ngờ :

-- Nếu...nếu….mọi thứ không như thầy tính….thì...thì phải..làm sao…?

Thầy Lương đáp :

-- Đến lúc đó đành trông chờ xem ta và Bảo liệu sẽ làm được gì. Thất bại cũng coi như tất cả chúng ta đều sẽ chết.

Lão Xèng gật đầu, cất kỹ thứ thầy Lương vừa đưa, lão Xèng nói :

-- Thầy yên tâm, mọi chuyện ở đây đã có tôi lo. Thầy và Bảo nhớ cẩn thận, sau khi xong việc ở đây, chúng tôi lập tức đến tìm hai người.
Trong lúc Thước và Bảo đang cảnh giới thì lão Xèng dúi vào tay nải thầy Lương vật gì đó, thầy Lương ngạc nhiên :

-- Thứ này…..?

Lão Xèng nói nhỏ :

-- Thầy yên tâm, tôi sẽ không dùng nó để gϊếŧ người đâu. Chỉ cần mọi thứ đúng với tính toán của thầy, tôi chắc chắn cứu được dân làng. Rồi chúng ta sẽ quay về nhà tôi và cùng uống với nhau chén rượu.

Thầy Lương cười :

-- Khà khà khà, chắc chắn là như vậy rồi.

Đúng lúc đó, có người của mo Chốc đi tuần, độ đâu chỉ có 2-3 tên, chắc có lẽ chúng theo lệnh đến kiểm tra khu vực “ Đàn Tế Quỷ “ trước khi nghi lễ được diễn ra.

Lão Xèng nói với thầy Lương :

-- Hai người đi đi, lợi dụng trong lúc tình hình đang hỗn loạn, nhớ phải sống sót đấy.

Bảo đáp :

-- Cả lão và Thước cũng vậy.

Thước gật đầu :

-- Thay tôi hoàn thành di nguyện của cô gái ấy, cứu lấy đứa bé và cho lão thầy mo ấy  biết rằng, nơi đây chính là mồ chôn xác của lão cùng thứ “ Cổ Đạo “ quái quỷ gì đó…..Đi đi.
Thầy Lương cùng Bảo rời đi trong bóng tối, mục tiêu của họ là quay lại gian nhà gỗ nơi mo Chốc xuất hiện. Còn lại Thước với lão Xèng, khi những đốm lửa từ vài ngọn đuốc ngày càng tới gần khu vực “ Đàn Tế Quỷ “, ẩn nấp trong một bụi rậm gần đó, Thước hỏi lão Xèng :

-- Liệu...kế hoạch đó...có...có thành công hay không….? Nếu như mọi chuyện không đúng với những gì thầy Lương nói, chúng ta sẽ phải làm gì đây…?

Lão Xèng trả lời câu hỏi của Thước một cách đầy tự tin :

-- Đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ thành công. Tuy nhiên, việc bây giờ chúng ta cần làm đó chính là…..

Chỉ tay về phía ba gã cầm đuốc đang đứng trong khu vực tế đàn, lão Xèng khẽ cười. Dường như Thước cũng hiểu ẩn ý của lão Xèng, Thước hỏi lại :

-- Không lẽ lão định…..

Lão Xèng đáp :
-- Đó chính là kế hoạch của tôi…..Lên nào.

Vừa dứt lời, quay đi quay lại Thước đã không thấy lão Xèng đâu, lợi dụng bóng tối, lão Xèng thoắt ẩn, thoắt hiện. Trong lúc cả ba tên lính canh vẫn còn đang đứng nói với nhau điều gì đó thì từ đằng sau lù lù xuất hiện một bóng người. Chưa kịp nhận ra điều gì thì…

“ Bộp “

“ Pặc “

“ Bộp “

Từng tên 1 gã gục xuống đất chỉ sau khi trúng 1 đòn. Chứng kiến cảnh tượng đó, Thước tròn mắt ngạc nhiên, đến mức ở bên ngoài, lão Xèng phải ra hiệu đến 2 lần Thước mới đi ra để phụ lão Xèng kéo cả 3 tên lính canh vào trong bụi rậm.

Thước khẽ sờ vào mũi cả 3 tên, nhìn chúng nằm bất động Thước tưởng chúng đã bị lão Xèng đánh chết rồi, nhưng không phải, cả 3 vẫn còn thở.

Lão Xèng nói :

-- Đừng lo, chúng chưa chết đâu. Nhưng để chắc ăn, lát nữa ta phải trói rồi bịt miệng chúng lại. Còn bây giờ thì, lột quần áo, đồ đạc của chúng ra. May mắn khi mà trong 3 tên lại có 1 tên khá to béo nên quần áo của hắn tôi có thể mặc vừa. Cậu chọn thằng nào…?
Thước ấp úng :

-- Thằng...thằng nào cũng được….Miễn không phải quần áo của người chết.

Xong xuôi, cẩn thận hơn, cả hai còn dùng vải che bớt đi khuôn mặt. Lúc này nằm dưới đất trần như nhộng là 3 tên lính canh đã bị trói giật cánh khuỷu cả tay lẫn chân, miệng nhét giẻ, chúng vẫn chưa tỉnh.

Thước hỏi :

-- Tiếp theo lão muốn làm gì…?

Lão Xèng đáp :

-- Còn làm gì nữa, tìm cơ hội xâm nhập vào hàng ngũ của địch thôi. Nhưng nhớ đừng nói gì cả, phải đi sát bên cạnh tôi.

Thước nói :

-- Làm như vậy liệu có nguy hiểm quá không…? Nếu như bọn chúng phát hiện ra….

Lão Xèng cười :

-- Khà khà, phải lao vào nguy hiểm thì mới tìm được cơ hội. Hơn nữa ngôi làng lúc này tuy yên ắng, nhưng rõ ràng với những gì chúng ta đã làm, mọ thứ đang cực kỳ nhỗn loạn. Giờ này có lẽ cái chết của hai tên hộ pháp kia đã được những kẻ còn lại phát hiện. Với tình cảnh này, chắc chắn chúng sẽ che giấu và im lặng để không gây sự hoang mang cho đám người dưới trướng, tuy nhiên sao có thể che giấu, nếu tin này lộ ra, đám người của mo Chốc phen này sẽ bị một đòn tâm lý nặng. Thời gian cho đến nửa đêm không còn nhiều, chúng phải tập trung vào buổi lễ. Đó cũng chính là cơ hội của chúng ta.
Thước dần hiểu ra vấn đề, Thước hỏi :

-- Có...có phải khi gϊếŧ tên Ma Đốc, lão...lão cố tình….chặt đầu của hắn….?

Lão Xèng khựng lại một giây, lão đáp :

-- Đúng là như vậy, là tôi cố ý làm như thế. Cho dù bọn chúng có là những kẻ máu lạnh, vô nhân tính, nhưng khi nhìn thấy một cái xác bị chặt đầu…...Tâm lý của chúng chắc chắn sẽ lung lay. Tôi muốn chọc điên bọn chúng, bởi vì càng mất bình tĩnh, chúng lại càng sơ hở và đưa ra những quyết định vội vàng, không sáng suốt. Khi đó, chúng sẽ rơi vào cái bẫy tâm lý do đối phương giăng ra.

Thước nói :

-- Cho...cho tôi hỏi một câu cuối….Lão học đâu ra những điều này vậy…?

Lão Xèng trả lời :

-- Học từ chỉ huy của tôi trong những năm tham gia chiến đấu cùng quân Bắc Việt.

Thước ngập ngừng :

-- Nhưng….chẳng phải lão nói lão chỉ chiến đấu cùng bọn họ một thời gian ngắn và không tham gia lực lượng chính quy hay sao….?
Lão Xèng đáp :

-- Ừm, đó là vì tôi tham gia vào một lực lượng đặc biệt…..Những người chỉ hành động trong bí mật, trong bóng tối, cho dù có chết cũng không ai biết chúng tôi là ai…..Binh chủng Đặc Công chuyên thực hiện những nhiệm vụ “ Ám Sát “.nó