Quốc Sư Xuyên Thành Quý Công Tử Nhà Giàu

Chương 14




Người đàn ông mặc vest là nhân viên quèn của một công ty nước ngoài, tên là Kha Chính Chí, lương bổng bình thường, gã ở dưới nhìn một lát rồi lên thẳng cầu vượt, tính đi ăn trưa ở phía đối diện.

Giày của gã được đánh sáng bóng, khi đi lên cầu vượt vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ. Kha Chính Chí từ trước đến nay luôn chướng mắt những người bày sạp trên cầu vượt, gã chê những người này làm ăn không chân chính, khi gã đi qua mấy sạp này, bộ vest gọn gàng sẽ bám đầy bụi đất.

"Thằng vô ơn!" Đột nhiên Kha Chính Chí nhìn thấy con gã bị vào người vây quanh, miệng đang ăn, trong tay còn cầm thức ăn.

"Tao đây còn chưa được ăn cơm!" Kha Chính Chí bỗng nổi điên, gã bước đến giật lấy chiếc bánh mì từ tay cậu nhóc, nắm chặt trong tay: "Có tiền mua bánh mì mà giữa trưa còn tìm tao đòi tiền! Làm tao mất thể diện trước mặt giám đốc, quả nhiên là cái thứ ăn cây táo rào cây sung!"

Đứa nhóc tên là Kha Tiểu Vũ, năm ngày trước, giáo viên thông báo mỗi học sinh phải đóng 20 tệ các chi phí phụ, còn đăng trong nhóm phụ huynh, thế nhưng Kha Chính Chí luôn chặn nhóm phụ huynh.

Kha Tiểu Vũ không dám xin tiền Kha Chính Chí, trì hoãn năm ngày, cuối cũng không thể kéo dài thêm nữa. Khi tan học các bạn đều đi căn tin ăn trưa, nhóc ngay cả cơm còn chưa kịp ăn, từ trường học chạy ra ngoài, một mạch đến công ty của ba, vẻ mặt sợ hãi xin tiền gã.

Hai cha con đứng nói chuyện ở cầu thang, ngày thường không có ai, nhưng không biết tại vì sao, đúng lúc giám đốc đi ngang qua, nghe được Kha Chính Chí chỉ vì 20 tệ mà chuyện bé xé ra to với con trai, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Kha Chính Chí vẻ mặt nịnh hót tiễn giám đốc, kéo khóe miệng, vung tay tát Kha Tiểu Vũ một cái thật mạnh, đánh đứa nhỏ xây xẩm mặt mày bỏ chạy.

Ngoại trừ bữa trưa ở trường, thì Kha Tiểu Vũ ăn bữa được bữa không, đói đến mức mặt mày xanh xao.

Kha Tiểu Vũ nhìn thấy ba nhóc chạy đến, khuôn mặt trắng bệch như giấy, hé hé miệng, một câu giải thích cũng không thể nói thành lời.

Người đàn ông trung niên mua bánh mì cho Kha Tiểu Vũ, Lý Kiến Quốc, vội vàng giải thích giúp nhóc: "Đây là tôi mua, anh đừng hiểu lầm. Đứa nhỏ này đói đến nỗi sắp ngất trên đường, anh làm cha kiểu gì thế?"

Kha Chính Chí thấy ánh mắt Kha Tiểu Vũ rụt rè nhìn Lý Kiến Quốc, lập tức nổi giận, tóm lấy cậu nhóc như nắm lấy đống rơm rạ, "Mày nhìn cho kỹ ai mới là ba của mày! Thằng vô ơn, tao mới là ba của mày, tao thì phải cúi đầu khom lưng nhận lỗi với lãnh đạo trong công ty, còn mày ở chỗ này ăn uống thỏa thuê, tao cố gắng làm việc như vậy là vì ai hả!"

Nói đến câu cuối cùng, tay của Kha Chính Chí nắm lấy Kha Tiểu Vũ càng dùng sức, Kha Tiểu Vũ lập tức ứa nước mắt, nói lắp bắp: "Ba là, là vì Tiểu Vũ."

Nghe được câu này, cuối cùng Kha Chính Chí cũng thấy thoải mái, gã hung hăng nhìn về phía Lý Kiến Quốc, ánh mắt xem thường đánh giá từ đầu đến chân bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của đối phương, khi chạm đến thông báo tìm người thân trên ngực, gã nhếch khóe miệng.

"Thì ra là tạo nghiệt nhiều rồi vứt con đi, mày không lo đi tìm thằng con trai mày chết ở cái mương rãnh nào mà lo lắng con tao làm gì? Có biết xấu hổ không thế?"

Lý Kiến Quốc nghe thấy vô cùng tức giận, đột nhiên kéo lấy cổ áo Kha Chính Chí, ánh mắt hung ác: "Anh nói lại lần nữa?"

"Được thôi, mày nghe đây...."

Kha Tiểu Vũ hít hít mũi, mới khóc thành tiếng nói: "Ba ơi, chú là người tốt."

Kha Chính Chí: "Thằng vô ơn, ai là ba của mày hả, sau này mày hiếu thuận với ai? Ai làm việc để đóng học phí cho mày? Tao nuôi mày mười năm, nó chỉ cho mày một bọc bánh mì, mày nói xem mày có phải đứa vô ơn không?"

Cuộc trò chuyện như vậy dường như đã xảy ra vô số lần, Kha Tiểu Vũ trả lời cũng rập theo khuôn khổ, giống như máy móc bị bắt ép đến cực hạn.

"Kha Chính Chí là ba của con, con sẽ hiếu thuận với ba."

Lý Kiến Quốc căm phẫn đau lòng, lại không làm sao được, ông ấy nhìn Kha Tiểu Vũ bị Kha Chính Chí xô đẩy qua lại, trên cổ tay lộ ra ngoài của cậu nhóc có vài vết thương do bị thắt lưng quất, tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng.

Nhưng ông ấy chỉ là một nông dân lấm lem đến từ nông thôn, hoàn toàn không biết phải đối đầu với tầng lớp làm công ăn lương trong thành phố thế nào, Lý Kiến Quốc lại nhớ đến đứa con Tiểu Bảo của mình, có phải cũng sẽ giống như đứa nhỏ này, phải chịu đựng sự hành hạ vô nhân tính?

Kha Chính Chí tìm lại được cảm giác ưu việt từ trên người Lý Kiến Quốc, gã tịch thu bánh mì của Kha Tiểu Vũ, đẩy cậu nhóc, bảo nhóc đi học.

Kha Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: "Ba ơi, thầy giáo nói phải nộp 20 tệ."

Nói xong cậu nhóc che mặt lại, sợ Kha Chính Chí tát mình lần nữa.

"Muốn tiền gì nữa? Ông đây đã nộp học phí cho mày còn chưa đủ hả?" Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc tới, cảm giác sỉ nhục khi bị giám đốc bắt gặp ở cầu thang vừa nãy lại trào dâng.



"Đúng rồi, vừa nãy mày chạy cái gì mà chạy, đánh mày một cái là mày chạy, sau này còn có thể trông cậy được gì ở mày—" Kha Chính Chí vung tay lên, Kha Tiểu Vũ sợ đến mức ngồi xổm xuống đất.

"Kha Chính Chí — —"

Đột nhiên một giọng nói sụp đổ của phụ nữ vang lên.

Ngón tay Vương Bình thả khỏi micro, âm thanh đó càng phát ra rõ ràng.

"Kha Chính Chí — —! Anh dám đối xử với tiểu Vũ như vậy! Tôi sẽ cho anh biết tay! Ô ô....Tiểu Vũ mẹ xin lỗi con, mẹ trở về liền....."

Kha Tiểu Vũ nghe rõ giọng của người phụ nữ, đôi mắt sáng lên: "Mẹ ơi!"

Kha Chính Chí đột nhiên hấp tấp, gã lo lắng nhìn khắp nơi, rách cả vành mắt nhìn về phía điện thoại trong tay Vương Bình, người này không biết từ khi nào, vậy mà đã kết nối được cuộc gọi video cho vợ mình.

"Ngọc Quyên, em nghe anh giải thích — —"

"Kha Chính Chí, bây giờ tôi ra bến xe mua vé trở về, tôi muôn ly hôn với anh!"

Vương Bình xen mồm nói: "Mua vé máy bay đi, tôi thanh toán cho cô."

Vừa nãy hắn bị Tạ Ngọc Bạch giữ lại, tiểu công tử đưa cho hắn một tờ giấy nhàu nát, bảo hắn liên hệ với người ghi trên giấy.

Tờ giấy này là Tạ Ngọc Bạch lấy được từ trong túi Kha Tiểu Vũ, có viết tên và số điện thoại của mẹ cậu nhóc Tôn Ngọc Quyên.

Tội nghiệp đứa nhóc này, mỗi ngày bị Kha Chính Chí dọa nạt, nhóc nắm chặt số điện thoại của mẹ lại không dám gọi.

Tôn Ngọc Quyên tiết kiệm cả một đời, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện ngồi máy bay, bỗng nhiên được nhắc nhở, cô nức nở nói: "Đúng đúng, tôi nên mua vé máy bay...."

Cô vì để cho con có cuộc sống tốt hơn, một năm trước tham gia dự án xây dựng nào đó ở Tây Bắc, đi sâu vào trong sa mạc, dự án yêu cầu nữ công nhân, cho rất nhiều tiền, nhưng mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, tín hiệu cũng kém, cô đã không về nhà trong một năm trời.

Mỗi tuần khi cùng con trai nói chuyện, Kha Tiểu Vũ bị ba nhóc nhìn chằm chằm, chưa bao giờ dám nói xấu gã.

Hôm nay Tôn Ngọc Quyên mới biết được, thì ra những lời mà Kha Chính Chí nói đều là lừa gạt cô.

Gã nói đăng ký cho con lớp học Tiếng Anh, con rất bận, không có thời gian nghe điện thoại.

Gã nói công ty làm ăn thua lỗ, bị giảm lương, Tôn Ngọc Quyên vội vã ứng trước tiền lương, dặn dò gã đừng bạc đãi con trai.

Kết quả thì thế nào? Con trai của cô, muốn có 20 tệ đã bị đánh thành như vậy! Kha Chính Chí còn đối xử với Tiểu Vũ không tốt bằng người qua đường trên cầu vượt!

Tôn Ngọc Quyên nhẹ giọng, nói với Kha Tiểu Vũ: "Buổi tối mẹ sẽ về đến nhà, bây giờ con đi học đi, ngoan."

Cô đỏ hốc mắt nói với Vương Bình: "Ông anh tốt bụng này, tôi lập tức chuyển cho anh 20 tệ, anh giúp tôi đưa 20 tệ cho Tiểu Vũ trước có được không?"

Vương Bình: "Được."

"Tiền này sao có thể để người ngoài đưa, anh cho, anh cho...." Cuối cùng Kha Chính Chí cũng chịu bỏ tiền, nhưng Vương Bình còn nhanh hơn gã, trực tiếp cho cậu nhóc 100 tệ, bảo nhóc mau đi học.

Tôn Ngọc Quyên: "Không cần tiền của anh."

Dường như Kha Tiểu Vũ đã hiểu ý của mẹ mình, ngoan ngoãn nhận tiền của chú Vương: "Tạm biệt mẹ, cảm ơn anh trai, cảm ơn chú."

Cậu nhóc bước đi nhẹ nhàng xuống cầu vượt, thì ra mẹ sẽ đứng về phía nhóc, thì ra ba cũng biết sợ, nếu như nhóc gọi điện cho mẹ sớm hơn là tốt rồi.

Sau này nhóc phải dũng cảm hơn mới được.

Chờ con trai đi rồi, Tôn Ngọc Quyên mới lạnh lùng nói: "Kha Chính Chí, Tiểu Vũ là con trai ruột của anh."

Tôn Ngọc Quyên rất đẹp, người cũng hiền lành, Kha Chính Chí và cô là tự do yêu đương, từ trước đến giờ gã chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, giờ khắc này gã lại tựa như con hổ giấy bị chọc thủng một lỗ lớn vậy, mồ hôi lạnh chảy dài.

"Anh biết, anh biết mà....Anh không nghi ngờ điều này."

Tôn Ngọc Quyên: "Vậy thì tại sao — — bỏ đi, tôi cũng không muốn biết."

Kha Chính Chí: "Anh không ly hôn! Ngọc Quyên, anh biết sai rồi, đợi em trở về, chúng ta đã nói là sinh thêm một đứa nữa, anh sẽ đối xử với nó thật tốt."

"Anh có con riêng bên ngoài đúng không?" Tôn Ngọc Quyên hoài nghi, nếu không tại sao nhiều lần tỏ vẻ đáng thương với cô, tiền lương của bản thân cũng phải tiết kiệm?

"Không có!"

"Vậy thì anh không đáng làm cha, sau này Tiểu Vũ sẽ không có người cha này nữa."

"Anh...."

Tạ Ngọc Bach nói giúp gã: "Bởi vì ông mệnh trung vô đức, con cháu bất hiếu. Là như vậy đúng không, Kha tiên sinh?"

"Đúng!" Kha Chính Chí bỗng nhiên tìm về được một chút sức mạnh, thề son sắt: "Ngọc Quyên, không phải là anh không tốt với Tiểu Vũ, là bởi vì Tiểu Vũ chính là đứa vô ơn đầu thai, đại sư nói, sau này nó căn bản sẽ không phụng dưỡng chúng ta, đuổi chúng ta đi, bị bệnh không đưa tiền, còn sẽ ép chúng ta ra phố ăn xin! Tiêu tiền cho nó chính là lãng phí, anh muốn giữ tiền đó về sau dưỡng lão."

Tôn Ngọc Quyên nghe đến mức bật cười: "Chính là mấy lời buộc tội vô căn cứ này đó ư?"



"Làm sao gọi là vô căn cứ?" Kha Chính Chí nhìn thấy trên quảng cáo của Tạ Ngọc Bạch viết đoán mệnh, lập tức giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy, "Cậu cũng bói cho tôi một quẻ! Nếu như cậu tài giỏi, thì sẽ bói ra được Tiểu Vũ là đứa vô ơn."

Tạ Ngọc Bạch nghiêng đầu: "Tiểu Vũ quả thật sẽ không phụng dưỡng ông, cũng sẽ không gọi ông là ba."

"Em xem! Em xem đi!" Kha Chính Chí kích động đến mức tay chân loạn xạ.

Tôn Ngọc Quyên: "Anh bị ngu hả, sao tôi phải gả cho loại người này nhỉ? Gieo nhân nào thì gặt quả đấy, anh đối xử với Tiểu Vũ như vậy, còn muốn con phải răm rắp nghe theo anh? Tôi phải ly hôn với anh, sau này tôi sẽ không để Tiểu Vũ gọi anh một tiếng ba nào nữa."

Kha Chính Chí đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, đứng sững sờ như người gỗ.

Tạ Ngọc Bạch lắc lắc đầu, đứa trẻ trưởng thành cả đời, sẽ có rất nhiều biến số, chịu ảnh hưởng của cha mẹ rất lớn, bói cho người ta loại quẻ này, đúng là thiếu đạo đức.

Mà kết quả bói toán thường ảnh hưởng đến thái độ của cha mẹ, một khi thay đổi thái độ, sẽ ép con cái đến con đường bất hiếu, đến lúc đó lại biến thành bàn tay thần tiên tính toán không hề sai sót.

Tạ Ngọc Bạch: "Kha tiên sinh, ông biết là ai xem bói cho ông sao?"

Lúc này Kha Chính Chí còn cãi bướng: "Lưu đại sư, ông ta bói rất chuẩn, ông ta đoán mệnh bên đường, nói tôi ngày đó có số kiếp, không được đi gần cửa sổ, ngày hôm đó đúng là có một chậu hoa từ tầng ba rơi xuống."

"Vậy ông có biết chủ nhân của chậu hoa đó chính là Lưu đại sư không?"

Kha Chính Chí trừng lớn mắt: "......Không thể nào, tại sao ông ta muốn......" Lúc ấy gã vội vã trở về tìm đại sư đó, muốn tính thử vận may của mình, căn bản không thèm tìm chủ nhân của chậu hoa để tranh cãi.

"Ông và Tôn Ngọc Quyên là bạn cùng lớp thời đại học, khi tốt nghiệp, có người ngày ngày tặng quà cho Tôn Ngọc Quyên để bày tỏ tình cảm, ông yêu thầm Tôn Ngọc Quyên đã lâu, đã không có gan bày tỏ lại không cam tâm, vì thế ông giả mạo đối phương, giành tỏ tình trước."

Tôn Ngọc Quyên ngạc nhiên: "Những món quà đó đều rất dụng tâm, thảo nào sau khi yêu đương anh cũng không có tặng."

Sắc mặt Kha Chính Chí lúc xanh lúc trắng, gã chợt nhớ lại, người bị gã hớt tay trên, hình như là họ Lưu.

Sau này bạn học Lưu mới biết được chuyện này từ trong miệng bạn học, không có chứng cứ, trong lòng rất tức giận, nhưng lúc này hắn cũng đã có gia đình, không còn có tâm tư gì đối với Tôn Ngọc Quyên, bèn suy nghĩ một kế hoạch phá hoại.

Kha Chính Chí quá nhiên mắc câu, bản thân gã tâm lý đã rất u ám, từ lúc đầu yêu thầm Tôn Ngọc Quyên không dám nói, lại còn giả mạo người khác là có thể nhìn ra.

Kế hoạch này nhảy nhót bên rìa pháp luật, bạn nói hắn lừa gạt, nhưng người ta cũng tịch thu tiền của Kha Chính Chí.

Lúc đấy bạn học Lưu đã bịa đặt một đống, vợ chồng bất hòa, con cái bất hiếu, Kha Chính Chí cưới được nữ thần mơ ước đã lâu nên rắm cũng không dám thả, gã thỉnh thoảng cũng sẽ chột dạ, nói cho cùng thì đây là người vợ mà gã lừa đến tay, chột dạ càng nhiều thì tiềm thức sẽ cảm thấy bản thân phải chịu báo ứng, bị người ta nói một hồi, lập tức xem việc con cái bất hiếu chính là báo ứng.

Tôn Ngọc Quyên rất yêu con, Kha Chính Chí không dám nói chuyện bói toán với cô, đồng thời không muốn tiêu một phân tiền nào cho Kha Tiểu Vũ, gã là người cực kỳ ích kỷ, còn có sở thích bạo lực gia đình, luôn tâm niệm sinh thêm một người con nữa.

"Ngọc Quyên, anh sai rồi." Bỗng nhiên Kha Chính Chí quỳ phịch xuống, nước mắt tuôn như mưa, "Đừng ly hôn, anh sai rồi, sau này anh sẽ bù đắp cho em và Tiểu Vũ, đừng bỏ anh, anh yêu Tiểu Vũ, không có các em anh sống không nổi..."

Tôn Ngọc Quyên dứt khoát cúp máy.

Kha Chính Chí hoàn toàn không còn khí phách, vô số nỗi hối hận và tuyệt vọng dâng lên trong lòng, đến nỗi gã còn muốn nhảy xuống dưới cho xe đâm chế.t, nhưng Tôn Ngọc Quyên đã ngắt điện thoại, gã không uy hiếp được ai, cũng không dám đi chế.t.

Gã giống như phát điên đánh đấm loạn xạ trên cầu vượt, thậm chí muốn trút giận lên người Tạ Ngọc Bạch.

Nhưng gã là dân ngồi văn phòng, cơ thể còn không tốt bằng chú Vương, căn bản là đánh không lại, bị chú Vương và Lý Kiến Quốc cùng kéo xuống cầu vượt, tránh cho kẹt đường.

Tạ Ngọc Bạch tháo nón rơm xuống, trò khôi hài này diễn ra cũng khá lâu, đã đến lúc lên lớp rồi. Theo thời gian, Kha Chính Chí sẽ càng ngày càng hối hận, bởi vì Kha Tiểu Vũ là đứa con duy nhất đời này của gã. Gã sẽ sống cô độc đến già, thống khổ suốt quãng đời còn lại.

Đột nhiên trước mắt có một người quỳ xuống, Lý Kiến Quốc vội vã lấy hết số tiền có trong túi ra, một trăm tệ gồm một xấp năm tệ, còn có tiền xu, đây là toàn bộ gia tài của ông ấy.

"Bồ Tát sống, cầu xin cậu tính giúp tôi xem Tiểu Bảo đang ở đâu có được không? Muốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi có thể đi công trường vác gạch, một ngày là có hai trăm tệ — —" Lý Kiến Quốc nghẹn ngào nói, đã 5 năm kể từ khi rời quê, đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy hy vọng.

Ánh mắt của Vương Bình cũng tha thiết không kém, cả chính bản thân Lý Kiến Quốc còn không có tiền mà lại mua đồ ăn cho Kha Tiểu Vũ, là một người tốt bụng.

Tạ Ngọc Bạch rút một tờ mười tệ, gấp lại bỏ vào trong túi, đổi lại lấy một lá bùa ra.

Bổn quốc sư lần đầu tiên khai trương, thu ít tiền chút vậy.

Y làm như thật mà ấn lá bùa lên bức ảnh của Lý Tiểu Bảo, cân nhắc một chút rồi nói, "Chú từ chỗ này bắt chiếc xe buýt đầu tiên, ngồi đến bến cuối cùng, nhìn thấy cậu bé mặc quần áo cũ màu đó thì chính là con chú."

"Tiểu Bảo ở ngay thành phố Long Càn?" Lý Kiến Quốc kinh ngạc, vốn dĩ hôm nay ông muốn rời khỏi thành phố Long Càn, đi đến thành phố tiếp theo, ông không dám tưởng tượng hậu quả nếu như bỏ lỡ.

"Đúng vậy, năm nay cậu bé năm tuổi, có thể là không nhớ rõ chú, nhưng cậu bé cũng đang đợi chú đón cậu về nhà, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi."

Vương Bình móc bóp da, lấy một xấp tiền nhét vào trong túi quần của Lý Kiến Quốc, "Cầm mua chút đồ ăn ngon cho con trai đi, nếu như người ta nhất quyết không chịu trả con, thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

Lý Kiến Quốc không nói gì thêm mà dập đầu với Tạ Ngọc Bạch và Vương Bình, "Đợi chúng tôi trở về quê thu xếp ổn thỏa xong, tôi sẽ đến trả tiền."

Nói xong bèn vội vã xuống cầu đợi chuyến xe buýt đầu tiên.

Tạ Ngọc Bạch niết tờ tiền mười tệ, cong cong mắt nói, "Chú Vương, con mở hàng nè."

"Chúc mừng thiếu gia." Vương Bình từ tận đáy lòng nói.

Tạ Ngọc Bạch vui vẻ: "Ngày mai lại đến đây đi."

Vương Bình vui tươi hớn hở thu dọn sạp hàng, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Thiếu gia thiếu gia, tôi nhìn thấy Thương tổng đi qua đây."



Ai ai cũng biết, Thương tổng và anh cả Tạ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, hắn mà biết á, thì ngày Tạ Thầm Bạc biết được cũng không còn xa.

"Cái gì? Ở đâu thế ạ?" Tạ Ngọc Bạch không nhìn thấy.

"Hình như là xe bị hỏng, phải đi qua phía bên kia cầu vượt, đợi tài xế khác lái xe đến."

Chú Vương vứt luôn sạp mắt kính của mình, cầm lấy tấm biển bói toán của Tạ Ngọc Bạch, cùng Tạ Ngọc Bạch chạy điên cuồng, quả thật giống như bị quản lý đô thị dí vậy.

Chú Vương kéo Tạ Ngọc Bạch trở lại xe, "Hôm nay cũng xem như là diễn tập một chút, thiếu gia, chung quy thì cầu vượt không phải là kế lâu dài, lâu lâu quản lý đô thị sẽ đến đuổi người."

Tạ Ngọc Bạch hỏi rõ quản lý đô thị là gì, gật gật đầu, tuy rằng quản lý đô thị không đáng sợ bằng Thương tổng, nhưng bị quản lý đô thị đuổi dí, nói ra thì mất mặt đại quốc sư quá.

Cần phải mở rộng thị trường mới thôi. truyện ngôn tình

Tạ Ngọc Bạch quay lại phòng học, nhìn thấy một đám đàn em ngốc bạch ngọt đang chăm chỉ học tập, không khỏi có chút cảm động.

Rốt cuộc có nên lấy tiền người quen không?

Nếu như bùa của bổn quốc sư bán rẻ một tí, dựa vào doanh số bán ra, có phải cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền?

Buổi chiều có tiết làm văn, Tạ Ngọc Bạch thân là anh đại, có chút áp lực, Lưu Phi nhiệt tình mời y cùng làm văn với đám đàn em, đi đầu làm mẫu.

"Ò." Tạ Ngọc Bạch hờ hững nói.

Lưu Phi tri kỷ lấy vở làm văn của Tạ Ngọc Bạch, lật trang thứ nhất ra, tháo nắp bút máy, dâng đến tay Tạ Ngọc Bạch.

Lưu Phi cho rằng bản thân đã giúp đại ca hòa nhập với tập thể, bằng không thì mỗi lần bọn họ làm bài tập toán, đại ca chỉ có thể giả vờ đọc sách để khích lệ bầu bạn với bọn họ, thực ra trong lòng có lẽ rất buồn nhỉ.

Bút máy và bút lông không giống nhau, không có cách nào viết ra thể chữ phóng khoáng, Tạ Ngọc Bạch càng không thể dùng hết sức lực, thu liễm một chút phong cách cuồng thảo của y.

Bổn quốc sư cũng muốn luyện thử bút máy hiện đại, dễ mang theo hơn là bút lông.

Hiệu trưởng đi tuần tra nhìn thấy lớp học này chăm chỉ làm văn, không khỏi cảm thấy vui vẻ yên tâm, ông nhất thời không nhìn rõ số lớp đã đi vào kiểm tra một vòng.

Dù sao thì ngoan như vậy không thể nào là ban hai.

Tạ Ngọc Bạch đang viết văn, đột nhiên bên cạnh có người đến gần.

"Bạn học này, chữ của em hơi xấu, thi đại học mà viết như thế trước tiên sẽ bị trừ 50 điểm, phải luyện thêm."

Tạ Ngọc Bạch ngẩng đầu lên: "......"

Xấu?

Lưu Phi trầm giọng đáp: "Thầy hiệu trưởng, sao thầy có thể nói cậu ấy như vậy, chữ của cậu ấy tuy xấu, nhưng cậu ấy cũng chăm chỉ lắm mà."

Hiệu trưởng đột nhiên nhìn Tạ Ngọc Bạch đang ngẩng đầu, nhận ra được vấn đề, vội vàng chữa lại: "Chữ viết thế nào không quan trọng, quan trọng là phải có tâm."

Đại quốc sư cầm vở viết văn, ánh mắt mờ mịt, thực sự rất xấu sao?

Nhưng bạo quân nói trình độ thư pháp của ba vị phu tử ở Quốc Tử Giám đều không ổn, tự thân dạy y cho đến khi thành thạo, khen y tự hình thành cốt cách rắn rỏi.

Đáng ghét, bạo quân lại lừa bổn quốc sư nữa rồi.