Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 47: Yểm Yêu Xuân Dạ




“Vậy cũng quá ác độc đi!” Lưu Kỳ vốn tưởng rằng mình ở kinh thành làm

trời làm đất đã là ác nhân khó lường, không nghĩ tới sơn ngoại hữu sơn,

nhân ngoại hữu nhân, quả thực đúng như câu quốc sư nói lúc trước kia,

nhân tâm so với quỷ quái càng đáng sợ.

Mạc Ly không nói chuyện, gỡ xuống màn thầu đã nướng xong, bẻ một nửa

đưa cho tiểu tức phụ.

Loại chuyện này Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe qua không ít, đây cũng không

cảm thấy có cái gì, cũng là vì biết thế này mà hiểu rõ thế gian hiểm ác. Vốn

dĩ đối đãi một ít chó chó mèo mèo đều có thể ác độc như vậy, huống chi là

nàng thân thể thuần âm ngàn năm một thuở. Cho nên lúc trước nàng mới

không ôm hy vọng gì đối với cuộc sống sau khi rời khỏi Mạc Ly.

Lưu Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Quốc sư người lợi hại như thế, vậy

có từng gặp phải chuyện khó giải quyết?”

“Đương nhiên là có.”

Hắn nói lời này làm Thu Nhuyễn Nhuyễn chột dạ một trận, nhờ phúc thân

thể nàng thuần âm, mấy năm qua như thế, phụ thân và Mạc Ly nhưng

không thiếu được hao tâm tốn sức. Mạc Ly hiện tại có thể lợi hại như vậy,

cũng không tránh khỏi bị tra tấn suốt mấy năm.

Chỉ nói trên người hắn khắc đầy kinh văn là làm ra thế nào, nếu không thì

chỉ dựa vào thân thể

thuần dương, sao lại làm tà vật kiêng kị như thế.

Lúc ấy có một Quỷ Vương tiểu thừa, thiếu chút nữa có thể đi vào đại thừa,

hắn ta đánh chủ ý tới trên người Thu Nhuyễn Nhuyễn thân thể thuần âm.

Lúc ấy Mạc Ly mới nhập môn không lâu, đạo hạnh còn nông, bằng lực hai

thầy trò bọn họ còn không đối phó được một Quỷ Vương tiểu thừa, chỉ có

thể lợi dụng thân thể thuần dương, thêm vào cả người khắc đầy kinh văn,

cực đại có khả năng tăng cường hiệu lực thân thể thuần dương, lúc này mới

đánh bại Quỷ Vương.

Cũng coi như là nhờ họa được phúc, đem pháp khí của Quỷ Vương treo ở

cửa, tà vật đạo hạnh thấp hơn hắn ta liền không dám tới cửa bắt nạt nữa, đạo

hạnh cao hơn hắn ta cũng phải nghĩ có thể toàn thân mà lui hay không, có

đáng giá buông tay một bác hay không.

Lưu Kỳ quấn lấy Mạc Ly đòi nghe, Mạc Ly lại không muốn nói tỉ mỉ,

chuyện mà người bình thường hiếm lạ, đối với hắn bất quá là giống như ăn

cơm uống rượu, cũng không cái gì mà nói.

150

Dọc đường đi thật ra không xảy ra chuyện thiêu thân gì, chỉ càng đi đến

Giang Nam bên kia, mưa càng ngày càng nhiều, suốt ngày không ngừng

nghỉ, bọn họ lên đường tốc độ chậm hơn không ít, thỉnh thoảng còn phải

xuống xe để đẩy, cũng may còn có tinh quái địa phương hỗ trợ, nếu không

còn phải càng thêm trì hoãn.

Mắt thấy sắc trời đã muộn, mưa cũng càng lúc càng lớn, dưới sự chỉ dẫn

của Địa Tiên Việt Truyện địa phương, bọn họ đặt chân tới một cái thôn nhỏ

phụ cận.

Thôn gọi là thôn Lạc Hoa, lạc không rơi, hoa không biết, dù sao hoa thì

không nhìn thấy, thôn không lớn, toàn thôn tổng cộng hơn trăm người, bọn

họ tá túc ở trong nhà thôn trưởng.

Nói là thôn trưởng, bất quá nhà hắn so với những người khác nhiều thêm



một gian phòng phủ

bằng cỏ tranh, nhưng con người thật ra cực kỳ nhiệt tình, nghe nói bọn họ

muốn tá túc, liền một ngụm đồng ý.

Bất quá nhà hắn rốt cuộc nhỏ một chút, chỉ có thể để ra một gian phòng,

Lưu Kỳ còn phải ngủ

trong xe ngựa.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nằm ở trong lòng ngực Mạc Ly, bên tai trái là tiếng

tim đập quy luật của tướng công nhà mình, bên tai phải là tiếng mưa rơi ồn

ào không ngừng, rõ ràng thực nhiễu người mà nàng lại mạc danh an tâm.

“Còn không ngủ?” Mạc Ly hỏi.

“Ta cảm thấy thôn trưởng kì quái.” Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nói,

nàng vẫn cảm thấy ông ta đối với bọn họ quá mức nhiệt tình.

“Nhuyễn Nhuyễn cũng phát hiện?”

Mạc Ly vừa nói ra lời này, Thu Nhuyễn Nhuyễn liền căng thẳng thần kinh,

vội hỏi: “Chàng phát hiện cái gì?”

Mạc Ly bịt nàng miệng, nói: “Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng chút.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn vội gật gật đầu, tự mình bịt miệng.

Mạc Ly sờ sờ đầu nàng, giải thích nghi hoặc cho nàng: “Nhuyễn Nhuyễn

còn nhớ rõ khi chúng ta vào thôn nhìn thấy từ đường?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Trong từ đường đèn đuốc sáng trưng, có bóng người đong đưa.”

Vậy có thể nói rõ cái gì? Thu Nhuyễn Nhuyễn khó hiểu.

Mạc Ly không vội không chậm tiếp tục nói: “Chúng ta vừa mới gặp thê tử

và nhi tử của thôn trưởng đúng không?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn lại lần nữa gật gật đầu, nghĩ tới nơi nào có dị thường,

thê tử của thôn trưởng khóe mắt có nước mắt, mặt đầy oàn giận, vừa lúc

tương phản với gương mặt thôn trưởng tươi cười nghênh người.

151

“Nhuyễn Nhuyễn lại xem phòng ở bọn họ bố trí, trừ nhà chính, chỉ có ba

gian phòng, vợ chồng thôn trưởng một gian, con trai một gian, chúng ta ở

một gian, căn nhà này cũng không phải là lâm thời bố trí, Nhuyễn Nhuyễn

cẩn thận nhìn, xem có thể phát hiện cái gì không.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhờ ánh sáng tia chớp thỉnh thoảng lóe lên nhìn kỹ

một phen, thở nhẹ nói:

“Đây là khuê phòng nữ nhi gia!”

“Đúng vậy, mà vẫn là ở thường xuyên, như vậy nữ nhi ông ấy đâu?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn minh bạch, gặp gỡ thiên tai cái gì, phần lớn mọi người

sẽ tưởng đến thần trên trời tức giận, cần phải phải dùng người hiến tế, nghĩ

đến mấy ngày này mưa to làm cho bọn họ cảm thấy phải dùng người tới

hiến tế đi.

Thôn trưởng thấy ba người bọn họ tá túc, nhìn hai người nam bọn họ đều là

công tử tay trói gà không chặt, nàng vừa lúc là nữ, có thể thay thế nữ nhi

ông ấy đi hiến tế, liền động ý xấu rồi. Thu Nhuyễn Nhuyễn trong lòng thở

dài, lại bởi vì nàng mà rước lấy phiền toái, chính là không biết thôn trưởng

nếu thấy hồng đồng của nàng thì sẽ có phản ứng gì.

Thu Nhuyễn Nhuyễn đang muốn nói, bị Mạc Ly bịt miệng, nhẹ giọng nói:

“Tới.”



Thu Nhuyễn Nhuyễn nháy mắt căng thẳng thân mình, nghe tiếng cửa nhẹ

nhàng bị đẩy ra.

Nàng cũng không lo lắng cái gì, thân thủ của tướng công nhà mình nàng

vẫn biết, chỉ là mạc danh khẩn trương.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt, sợ hồng đồng sẽ làm bọn họ sợ.

Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vài tiếng giòn vang, trên đầu thêm một

đồ vật, nàng không nhắm mắt nữa, mở mắt ra mới phát hiện đây là nón màn

che của mình, vội duỗi tay đỡ lấy.

Đến ma cọp vồ Mạc Ly còn chém giết được, làm sao sợ hai mãng phu thôn

dã vớ vẫn, bất quá hai chiêu đã chế phục bọn họ.

Mạc Ly còn chưa kịp nói chuyện, phu nhân thôn trưởng liền khóc lóc chạy

vào, thình thịch một tiếng quỳ xuống, liên tiếp dập đầu nói: “Công tử tha

mạng, công tử tha mạng, chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ…”

Việc này thật đúng là rất khó giải quyết, dù dùng người tế thiên, mưa còn

rời thì vẫn sẽ tiếp tục rơi, bọn họ có tâm giúp một nhà thôn trưởng, nhưng

loại chuyện này là mấy người ngoài như bọn họ chỉ dăm ba câu có thể nói

thông?

Nói không thông, trực tiếp đoạt người càng không được, thật đúng là làm

người ta đau đầu.

Một phòng người vây vào một chỗ nghĩ cách, phu nhân thôn trưởng ở một

bên gạt nước mắt, Thu Nhuyễn Nhuyễn muốn an ủi bà một chút, lại không

biết nên nói từ đâu, đành phải bồi bà cùng gạt nước mắt, chỉ có Lưu Kỳ ở

trong xe ngựa giờ phút này vẫn ngủ ngon lành, ở trong mộng mơ mỹ nhân.

Vốn biết Lưu Kỳ nhiều ý xấu, Mạc Ly liền dầm mưa đi đến xe ngựa gọi

hắn, xốc màn xe lên liền nghe thấy Lưu Kỳ đang nói mớ, hắc hắc cười gọi

mỹ nhân.

152

Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, không cần gọi hắn, lập tức bắt quyết,

triệu Việt Truyện tới.

Việt Truyện mới vừa hiện thân đã bị mưa to tưới ướt đẫm, nhìn Mạc Ly

đồng dạng đứng ở trong mưa bất chấp thi pháp tránh mưa, vội hỏi: “Quốc

sư triệu tiểu tiên tới có chuyện gì quan trọng?”

“Phụ cận thôn Lạc Hoa có yểm yêu tu hành?”

Việt Truyện nghĩ nghĩ, nói: “Phía tây trên núi Thanh Phong có một yểm yêu

tu hành, tên gọi là Xuân Dạ.”

Là hắn.

Tu vi của Xuân Dạ ở Yêu giới cũng treo danh hào, yểm yêu thông thường là

chế tạo ác mộng, hút sợ hãi từ người để tu hành. Xuân Dạ bất đồng, hắn

thích chế tạo mộng xuân cho người ta, dựa vào dục vọng sinh ra để tu hành,

đây cũng là ngọn nguồn danh hào Xuân Dạ của hắn.

Mạc Ly vốn định đi tìm yểm yêu hỗ trợ, để người thôn Lạc Hoa đêm nay

đều có cùng giấc mộng, từ trong mộng nói cho bọn họ tế thiên là vô dụng,

như vậy là có thể ngăn cản việc này.

Nhưng yểm yêu là Xuân Dạ, có thể làm theo hắn suy nghĩ hay không, vậy

thật đúng là không nhất định.

Tuy nói như thế, nhưng dù sao cũng là một biện pháp duy nhất, mặc kệ thế

nào cũng phải thử

một lần.