Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 16: Không Phải Không Báo, Là Thời Giờ Chưa Tới




Đáng tiếc người định không bằng trời định, đầu tiên là La phụ bởi vì đi ra

ngoài buổi tối bị người ta đánh đến chết khiếp, không bao lâu liền đi, rồi

đến thám hoa lang cũng đột ngột bị cảm phong hàn, không có tiền chữa trị,

La Nương vốn có tư sắc lại cùng đường mới bán mình vào Noãn Hương

Các.

Từ đó về sau đều dựa vào tiền La Nương bán mình để nuôi thám hoa lang,

thám hoa lang cũng từ

miếu đổ dọn vào Noãn Hương Các, thành khách trong màn của La Nương,

mỗi lần La Nương tiếp khách, thám hoa lang cũng không kiêng dè, thậm chí

có hứng thú còn sẽ cùng chơi.

Từ khi dọn vào Noãn Hương Các, cũng không thấy hắn đọc sách thế nào,

vốn dĩ cho rằng hắn như vậy, nhất định không thể qua được khoa cử. Lúc

yết bảng, mọi người nghe nói trên đó có tên của hắn còn cảm thấy không

thể tưởng tượng nổi, có lẽ là người ta thật sự có vài phần bản lĩnh.

Tú bà cho rằng hắn đỗ cao sẽ đến chuộc thân cho La Nương, hắn có tới,

mang đến ngân phiếu, lại không phải tiền chuộc thân, mà là tiền mua mệnh.

Tú bà lấy tiền làm việc, cũng mặc kệ chuộc thân hay là mua mệnh, nhưng

bọn họ không nghĩ tới những lời này đều bị La Nương ngoài cửa nghe thấy

rõ ràng. Cùng ngày La Nương treo cổ ở

trong phòng, tú bà cho người thu xác, thế gian bớt đi một người đáng

thương.

Nhưng tú bà không nghĩ tới từ sau khi La Nương chết, gian phòng đó mỗi

đêm đều có thể nghe thấy tiếng khóc ô ô, thậm chí còn có người chính mắt

thấy quỷ hồn của La Nương. Tú bà sợ hãi, cho người dùng bụi lư hương lấy

từ chỗ quốc sư trộn nước rắc trong gian phòng này, mà thật sự

cũng hữu hiệu, không ai gặp lại quỷ hồn của La Nương nữa. Nhưng không

an phận được hai ngày, lại không linh nghiệm nữa, chỉ cần có người ở bên

trong hoan hảo, La Nương sẽ xuất hiện, tú bà tìm đạo sĩ tới xem, nghe đạo

sĩ nói xong, đóng chặt gian phòng này lại.

Mạc Ly nghe xong, liền cho bọn họ đi ra, hắn ở trong phòng tìm một phen,

cầm bộ xiêm y La Nương mặc lúc chết, niệm chú chiêu hồn.

Niệm ước chừng non nửa canh giờ La Nương mới xuất hiện, Mạc Ly nhìn

La Nương trước mặt, linh thể đã sắp tiêu tán cũng không ngoài ý muốn,

mấy năm trước bị tú bà dùng nước hương tro đã bị thương. Nếu không phải

còn có thâm oán với thám hoa lang, thì sớm đã hồn phi phách tán, cũng

may tú bà sau đó tìm đạo sĩ không có bản lĩnh gì, chỉ đóng chặt gian phòng

này, vừa lúc cho La Nương thời gian khôi phục, nếu không thám hoa lang

sớm đã chết rồi.

La Nương vốn dĩ hồn thể bị hao tổn, tuy mấy năm nay khôi phục một chút,

nhưng rốt cuộc không thể khôi phục hoàn toàn, đêm qua vì dùng cách mạnh

mẽ giết thám hoa lang, đã là nỏ

mạnh hết đà, không đến ba ngày sẽ hồn phi phách tán.

Mạc Ly vẽ đạo cố hồn phù cho nàng, từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc

nhỏ, đựng nàng vào, lấy về nhà cho tiểu tức phụ đeo.

Bình ngọc là pháp khí tụ âm, Thu Nhuyễn Nhuyễn là thân thể thuần âm, có

thể nhanh chóng chữa thương cho La Nương, nếu không với trạng thái hiện



tại, nàng ấy không thể chịu nổi vãng sinh chú.

Từ trong miệng La Nương nghe được chuyện xưa cũng có chút khác biệt

với tú bà nói, La Nương là tự nguyện chết. Nàng biết mình là một nữ tử

phong trần, tuyệt đối không thể trở thành phu nhân của thám hoa lang, còn

sống trên đời, trừ hắn ra nàng cũng không còn vướng mắc gì, nếu hắn muốn

nàng chết, vậy nàng liền như hắn nguyện.

Nhưng nàng không nghĩ tới tuần đầu thất hồi hồn, lại biết được một ít chân

tướng.

Ngày đó thám hoa lang đi xã giao uống say, vừa lúc đi qua Noãn Hương

Các, La Nương nhìn thấy hắn, nhịn không được gọi hắn một tiếng, không

nghĩ tới hắn thế nhưng có thể nghe thấy.

Hắn say khướt hỏi: “Là ai?”

54

La Nương theo bản năng trả lời hắn, hắn đột nhiên cười, nói đến La Nương

nữ nhân ngốc kia.

La Nương khi đó mới biết được, năm đó hắn dùng hết tiền tài, liền đánh chủ

ý tới trên người nàng, một hồi bệnh nặng đó từ đầu tới đuôi đều là kế hoạch

từ một tay hắn, chính là vì thiết kế

nàng cam tâm tình nguyện bán mình cung phụng hắn đọc sách.

Mà sở dĩ hắn có thể trúng thám hoa lang, tất cả đều là bởi vì một ngày trước

khoa cử hắn cho nàng đi hầu hạ Từ đại nhân là giám thị, hạ dược cho Từ

đại nhân, từ trong miệng Từ đại nhân biết được đề thi, lúc này mới thành

thám hoa lang.

Biết được chân tướng, lúc ấy La Nương liền hận không thể giết cầm thú

này, nhưng người ta là tân quan có ba đốm lửa, nàng căn bản không gây

thương tổn cho hắn được, chỉ đành phải về lại gian phòng mình đã chết kia,

lúc này mới có những chuyện về sau.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong La Nương nói những việc này, trong lòng

căm giận, trên đời sao có người ngoan độc như vậy! Nàng không khỏi nhìn

nhìn Mạc Ly, nếu hắn có một chút ý xấu, nàng đã sớm xong rồi.

Mạc Ly giúp La Nương siêu độ, còn nhân quả của nàng ấy và thám hoa

lang, đó là việc của phán quan lão gia.

“Nhuyễn Nhuyễn vừa mới vì sao lại nhìn ta?” Mạc Ly đột nhiên hỏi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, nói thực ra: “Nghĩ chàng thật tốt.”

“Chúng ta là phu thê, hẳn là phải đối tốt với nàng, ta đối tốt với nàng cũng

bởi vì nàng đối tốt với ta, càng muốn cho hai chúng ta tốt hơn.” Mạc Ly vừa

nói, vừa thu thập đồ vật dùng để siêu độ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cười, không tiếp lời hắn, cúi đầu tiếp tục may quần áo,

lúc trước đã đáp ứng làm xiêm y cho hắn.

Chờ nàng khâu xong sợi chỉ này, ngẩng đầu tính toán đổi sợi khác, mới phát

hiện người nào đó vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, Thu Nhuyễn

Nhuyễn hơi hơi đỏ mặt, oán trách nói: “Chàng vẫn luôn nhìn ta làm chi?”

Mạc Ly hơi hơi câu môi, cười nói: “Suy nghĩ chừng nào thì nàng có thể

phát hiện ta đang nhìn nàng, ta vốn tưởng là trước khi nàng khâu xong sợi

chỉ là sẽ phát hiện, nhưng ta lại sợ nàng bởi vì ta phân thần mà đâm vào tay,



nhìn chằm chằm nàng khâu xong sợi chỉ này, nhưng thật ra đã quên ước

nguyện ban đầu lúc nhìn nàng.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn mặt càng đỏ hơn, nam nhân này sao càng ngày càng

biết trêu chọc người?

Nhất định là Lưu Kỳ dạy hư!

Lưu Kỳ vừa không cẩn thận liền chịu tai tiếng, nếu hắn biết Thu Nhuyễn

Nhuyễn nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ nói cho nàng, nào có nam nhân không

biết nói lời âu yếm, chỉ xem hắn muốn nói hay là không muốn nói ra thôi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, vừa hoảng loạn thật

đúng là chọc vào tay, nàng thở nhẹ ra còn chưa hết, ngón tay đâm xuất

huyết đã bị Mạc Ly ngậm vào trong miệng.

“Thật trách ta miệng quạ đen này nói đúng, ta xem loại chuyện dễ dàng bị

thương này vẫn nên giao cho người khác làm đi.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn đẩy hắn ra, hừ nhẹ nói: “Còn không phải đều do

chàng ở chỗ này quấy rối.”

“Trách ta trách ta, Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần phạt ta là được.” Mạc Ly nói, từ

trên quầy cầm thuốc mỡ tới bôi cho nàng.

Miệng lưỡi trơn tru! Thu Nhuyễn Nhuyễn trong lòng hừ nói.

Bôi xong thuốc mỡ, Mạc Ly thuận tiện thu kim chỉ lại, nói: “Canh giờ

không còn sớm, làm cái này dễ bị thương đôi mắt.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đúng là không còn sớm,

cũng đứng dậy dọn dẹp một chút, chuẩn bị ngủ.

Thu Nhuyễn Nhuyễn quen trước khi ngủ vào phòng tắm ngâm một chút,

ngâm ấm thân mình ngủ

mới thoải mái, chờ nàng ra, Mạc Ly đang ngồi trên giường đọc sách, cảnh

tượng như hệt ngày đầu tiên bọn họ cùng phòng.

Thu Nhuyễn Nhuyễn bước nhỏ chạy tới, chui vào trong ngực hắn.

“Chàng đang xem sách gì?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hiếu kỳ nói.

“Địa phương dị chí, Nhuyễn Nhuyễn xem sao?” Mạc Ly nói, hôn hôn mặt

nàng thủy nhuận.

Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, dựa vào trong lòng hắn nho nhỏ ngáp một cái,

nói: “Muốn ngủ.”

“Nhuyễn Nhuyễn trước đừng ngủ, tướng công cho nàng xem đại bảo bối.”

Mạc Ly buông sách, ôm tiểu tức phụ nằm xuống.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn vẻ mặt hắn thần bí, bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Lúc sờ đến cái đại bảo bối là Kim Cô Bổng, Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng

trợn trắng mắt, đây tính là bảo bối gì.

“Đồ vật lớn làm Nhuyễn Nhuyễn dục tiên dục tử không phải là đại bảo bối

sao?” Mạc Ly nói rồi thò lại gần hôn nàng, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Nhuyễn

Nhuyễn ngoan, Kim Cô Bổng nhớ Thủy Liêm Động của nàng.”

Viên phòng ngày thứ hai Thu Nhuyễn Nhuyễn đi đường còn run rẩy, tư thế

kì quái, liên tiếp nghỉ

ngơi mấy ngày mới hồi lại, nghe hắn nói như vậy có chút do dự, nhưng thấy

dáng vẻ hắn thế này lại không đành lòng cự tuyệt, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu

đáp ứng, nói: “Vậy chỉ cho chàng tới một lần, lần trước đi đường còn khó

chịu.”